Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 163 - Thực sự rất lợi hại



Chương 163 - Thực sự rất lợi hại




Tạ Uyển Doanh tiến hành nghe thử, trong đầu cô đồng thời xuất hiện hình ảnh trái tim bệnh nhân, là một trái tim đang đập rất nhanh, hình dạng kết cấu cũng không tốt. Tạ Uyển Doanh trong lòng nghĩ: Quả nhiên cảm giác lần đầu tiên của cô là đúng, không cần dùng dị năng nhìn cũng có thể cảm giác được, rất có thể là bệnh nhân mắc bệnh tứ chứng Fallot.
Bệnh tứ chứng Fallot là một trong những bệnh tim bẩm sinh phổ biến nhất, hầu hết bệnh phát ra khi mới sinh và khoảng một tuổi là độ tuổi tốt nhất để phẫu thuật. Càng lớn tuổi càng nguy hiểm. Nhiều bệnh nhân không sống đến tuổi trưởng thành và những người không được điều trị phẫu thuật có tuổi thọ trung bình là khoảng mười hai năm. Có ít hơn ba phần trăm bệnh nhân trưởng thành có thể sống cho đến khi họ bốn mươi tuổi.
Có thể nói chàng trai này có thể sống đến bây giờ là quá may mắn. Bởi vì trong những năm 80 của đất nước, vào thời điểm đó trên toàn quốc có rất ít bệnh viện có thể phẫu thuật tim bẩm sinh. Con cái của những người dân bình thường cơ bản là chờ chết.
Bệnh nhân này thực sự là một người rất mạnh mẽ và kiên cường, nếu không sẽ không thể sống chung với căn bệnh này đến tận bây giờ.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Tạ Uyển Doanh càng kiên định cho rằng mình bất luận như thế nào cũng phải đưa cậu ấy bình an đến Quốc Hiệp. Tháo ống nghe ra, cô nắm chặt tay bệnh nhân.
Cậu trai được cô nắm tay, cảm thấy mình đang sắp chết lại có bóng người xuất hiện trước cửa tử thần, ngăn cản bóng tối, đó không thể nghi ngờ là ánh sáng của hy vọng.
“Cậu sẽ không có việc gì đâu.” Tạ Uyển Doanh thì thầm.
Cậu thanh niên giật giật mí mắt như là đang gật đầu.
Bác sĩ Kim bên đối diện điện thoại vội vàng muốn chết: “Sao lại không có âm thanh?”
“Em ở đây, bác sĩ Kim.” Triệu Điềm Vỹ tìm cảm giác tồn tại trong mắt các giáo sư.
Phó Hân Hằng ý bảo người bên này im lặng, nói với điện thoại: “Có dấu hiệu tăng huyết áp động mạch phổi không?”
Giọng nam mới xuất hiện này không phải là giọng nói của bác sĩ Dương vừa rồi, Tạ Uyển Doanh nghe ra là thanh âm của người mà cô chưa bao giờ nghe qua.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đối diện ẩn chứa khí tức trầm ổn mười phần, giống như thuốc trấn định mạnh mẽ, khống chế toàn bộ cục diện.
Đáng sợ nhất chính là, phía bên cô vẫn chưa nói cái gì anh đã cảm giác được bệnh của bệnh nhân như thế nào.
Có lẽ là một bác sĩ rất lợi hại.
Tạ Uyển Doanh dựa theo kinh nghiệm trước kia và trực giác của một bác sĩ đưa ra phán đoán.
Không biết vì sao đột nhiên xuất hiện một người như vậy, bác sĩ Giang nói với cô là bác sĩ Dương chỉ ở một mình.
Trong trường hợp này có một giáo sư tuyệt vời tất nhiên là một điều tốt. Tạ Uyển Doanh nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, trả lời: “Bệnh nhân không bị ho ra máu, thưa thầy.”
Thực sự là đủ bình tĩnh, không có cảm giác lo lắng và sợ hãi, từng từ một nói ra giống như một máy đánh chữ!
Phó Hân Hằng nghe câu trả lời này của cô, trong lòng cảm thấy rất bất ngờ.
Chưa bao giờ thấy một nữ bác sĩ có thể nói ra giọng điệu máy móc như anh ta.
Đối mặt với vấn đề rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, đó là phẩm chất chuyên môn mà anh nghĩ rằng một bác sĩ cần phải có.
Phía bên này, trong phòng làm việc bác sĩ Dương cùng những người khác nhìn thấy Phó Hân Hằng đột nhiên xuất hiện cùng Tạ Uyển Doanh nói chuyện cảm thấy rất kinh ngạc.
Mấy người vốn tưởng rằng Phó Hân Hằng chỉ là nhàm chán đến xem náo nhiệt.
Khoảng cách để một thực tập sinh trở thành bác sĩ là rất lớn. Các bác sĩ cao cấp thường không mấy quan tâm.
“Được rồi.” Phó Hân Hằng khẳng định lời này của cô.
Bệnh nhân bị bệnh tim sợ nhất là tăng huyết áp động mạch phổi. Có ho ra máu hay không là một chỉ dẫn rất quan trọng, dưới tình hình dụng cụ kiểm tra phụ trợ ở bên cô, có thể nắm bắt được trọng điểm để trả lời, đối với thực tập sinh mà nói là rất giỏi.
Kế tiếp, Phó Hân Hằng phát ra mệnh lệnh: “Em chuẩn bị đâm kim đi.”
Lời này của anh vừa nói ra, người bị kinh hãi là bác sĩ Kim, bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận