Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2599: [2599 ] trách chi cắt (length: 4011)

Trên lâm sàng, có những người bệnh sở dĩ chán ghét bộ phận bác sĩ trẻ tuổi, như lời Đàm lão sư đã nói, những thầy thuốc này hoài nghi một cách cụ thể về phương hướng chữa trị, chỉ có thể “quăng lưới” mà thôi. Người bệnh nếu so sánh với bác sĩ có năng lực, sẽ cho rằng loại bác sĩ này chỉ biết mở kiểm tra mà không làm được gì khác, khẳng định cự tuyệt để ngươi mở kiểm tra lãng phí tiền của ta. Ngươi đừng tưởng rằng ta có tiền thì có thể lừa gạt ta như vậy. Đây là tâm lý mà một bộ phận bệnh nhân như á hi mụ mụ có thể hình dung được.
Đối với người bệnh phải có trách nhiệm, không phải vô duyên vô cớ mở một đống kiểm tra, khiến cho người bệnh tạo áp lực trong lòng không có chứng cớ. Bác sĩ cho là ta người bệnh này có vấn đề gì, phiền nói rõ ràng, không cần mập mờ cái nào cũng được, nói cảm giác là như thế nào. Người bệnh tìm bác sĩ để khám bệnh là tìm khoa học, không phải bác sĩ nói thần làm quỷ dựa vào cảm giác rồi mở kiểm tra.
Lưu Lạp thừa nhận kỹ thuật của mình chưa đủ, nói: "Ta có nói với nàng ấy, có thể đi tìm giáo sư để khám. Bản thân nàng ấy có bạn là bác sĩ, có thể giới thiệu cho nàng ấy giáo sư thích hợp."
Người ta muốn đi tìm giáo sư khám, cần phải có chứng cứ y học xác thực rồi mới đi tìm. Người bệnh cũng sợ đi đến trước mặt chuyên gia, bị chuyên gia nói một tràng: “chuyện nhỏ nhặt không đáng đến mức này, còn đến tìm ta làm gì?” Như vậy liệu còn muốn đến trước mặt chuyên gia để khám bệnh nữa sao? Không được thì lần nữa trở về tìm ngươi à?
Lại còn phải phân rõ trách nhiệm.
"Ngươi quản người ta có phải bác sĩ bạn chuyên gia hay không làm gì." Đàm Khắc Lâm đối với cách nói của em họ càng nhíu chặt mày, "Nàng ta tìm là ngươi khám bệnh, chứ không phải bạn bác sĩ của nàng. Ngươi đầu tư vào cổ phiếu cũng cần phải lắng nghe ý kiến từ nhiều phía. Bạn bác sĩ của nàng chỉ là một con đường lấy thông tin của nàng ấy thôi. Ngươi cần phải biết rõ điểm này. Bạn bác sĩ của nàng không phải là bác sĩ chủ trị, không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào về tình hình bệnh của nàng, người chịu trách nhiệm là ngươi. Có phải ngươi cảm thấy nàng ta xảo quyệt không? Chẳng lẽ bạn bác sĩ của nàng cũng xảo quyệt?"
Đúng. Lưu Lạp trong lòng biết mình khó chịu nhất chính là ở điểm này.
"Vậy trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì? !" Vì là em họ mình, càng thêm trách móc, Đàm Khắc Lâm muốn nổi giận.
Lưu Lạp thu người lại một chút.
Thôi Thiệu Phong hòa hoãn bầu không khí, đối với bạn học cũ nói: "Cậu bớt giận, nói từ từ thôi. Cô ấy ngồi đây chỉ có thể nghe cậu phê bình."
Không ai nghĩ đến việc phê bình cả. Tạ Uyển Oánh biết, Đàm lão sư ghét nhất việc phê bình người khác, cho nên ghét nhất việc nhận học sinh, chỉ cần phê bình một câu cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lưu Lạp có thể cảm nhận được bản thân mình trước mặt biểu ca đại lão chỉ có thể biến thành một chữ, gọi là: Ngu.
Vấn đề là đến nay nàng vẫn không ý thức được mình ngu ở chỗ nào.
Thấy bạn học cũ bị tức đến không nói nên lời, Thôi Thiệu Phong thay hắn nói với đàn em hai câu: "Ý mà biểu ca cậu muốn nói là, cái mà trong đầu cậu nên nghĩ đến là làm sao để trở thành một bác sĩ giỏi, chứ không phải là đi quản chuyện của thầy thuốc khác. Cậu không cần phải nghĩ bạn của bệnh nhân kia đưa ra đề nghị gì, cậu nên tập trung tinh lực vào việc làm sao tăng cường kỹ thuật để lấy lại niềm tin của người bệnh. Cậu để ý bạn bác sĩ của nàng ấy là bởi vì trong tiềm thức cậu biết rõ hai người đang tranh giành quyền phát biểu giải thích về bệnh tình của người bệnh, kết quả là bản thân cậu đã tự nhận thua trước. Cái mà biểu ca cậu tức giận nhất là, cậu cảm thấy mình thua thì cao hứng? Chúng tôi hỏi cậu, về sau rốt cuộc cậu có muốn nhiều bệnh nhân hơn đến chỗ của cậu để khám bệnh hay không?"
Mặt của Lưu Lạp lúc thì xanh, lúc thì đỏ, lúc thì trắng bệch.
Thôi Thiệu Phong làm lãnh đạo trong bệnh viện, có thể ở phương diện này vạch trần chỗ yếu của hậu bối trẻ tuổi: "Ngàn vạn lần không nên cho rằng vào bệnh viện tam giáp là có thể không buồn không lo. Đừng tưởng rằng cứ nhiều là bệnh nhân sẽ đến chỗ của cậu khám. Đến bệnh viện tam giáp chữa bệnh là rất nhiều."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận