Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 303 - Cô ấy không phải động vật máu lạnh!



Chương 303 - Cô ấy không phải động vật máu lạnh!




Ngón tay Đàm Khắc Lâm trùm tấm vải trắng lên mặt thi thể, giọng nói trầm thấp đầy giận dữ: “Tự mình xem đi.”
Đừng thấy giọng giáo sư nghiêm khắc, thực ra, hành động của anh đã bỏ qua cho cô rồi. Tạ Uyển Doanh thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cảm thấy khô khốc, đôi mắt tóe lửa đầy giận dữ của Đàm Khắc Lâm nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, anh xoay người đi.
Ngay sau đó, từ phòng khám nghiệm vang lên tiếng sập cửa, rồi tiếng bật đèn.
Giáo sư đi rồi. Tạ Uyển Doanh nhìn thi thể bệnh nhân trước mặt, ánh mắt từ sững sờ chuyển thành nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Quay lại, cô nhìn gương mặt bệnh nhân, không cần tháo tấm vải trắng xuống, cô cũng hình dung rõ nét được gương mặt bệnh nhân trong tâm trí.
Cô cảm thấy khó chịu, như thể trong lòng có ngàn lưỡi dao xẹt qua.
Mục đích của giáo sư đã đạt được rồi, thực ra cô không khác gì những sinh viên y khoa bình thường.
Nhìn bề ngoài có vẻ cô không hề biết sợ, nhưng chỉ vì cô càng thấy sợ, cô càng không cho phép mình hèn nhát vào những thời khắc quan trọng. Sự hèn nhát đã khiến cô phải chứng kiến cảnh người thân mình chết trước khi được tái sinh.
Chỉ là giáo sư không biết hoàn cảnh của cô.
Cô đã cố hết sức để cứu bệnh nhân, nhưng cuối cùng vẫn không được. Chỉ có thể thừa nhận rằng dù y học hiện nay phát triển như vậy, cô và các y sĩ khác cũng không thể trở thành vị thần toàn năng, đem người chết trở về được.
Người xưa có câu: “Diêm Vương bảo bạn chết ở canh ba thì ai dám giữ bạn đến cạnh thứ năm.” Câu nói này dường như đúng với nhiều trường hợp như vậy trong thực nghiệm lâm sàng. Dù các nhân viên y tế hết sức cứu chữa nhưng cuối cùng cũng không cứu sống được bệnh nhân.
Bất luận thế nào, thì cũng có buồn đau. Suy cho cùng, bác sĩ không phải động vật máu lạnh, họ cũng có tình cảm, khi một bệnh nhân qua đời, họ luôn cảm thấy tiếc thương cho cuộc sống ngắn ngủi mà đau thương của họ.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã cố hết sức nhưng không thể cứu được cô.”
Âm thanh cuối cùng vang lên trong phòng giải phẫu, nơi tượng trưng cho cái chết, yếu ớt làm sao, nhưng vang vọng mãi không dứt.
*Khoa tim mạch
Thường Gia Vỹ đang đi thì gặp Chu Tuấn Bằng: “Anh ấy có trong đó không?”
“Có Phó chủ nhiệm trong đó.” Chu Tuấn Bằng gật đầu chào, đưa anh ta đến gặp Phó Hân Hằng trong văn phòng.
“Có một mình anh ấy?”
“Ừ.”
“Anh ấy ăn cơm chưa?”
“Bác sĩ Thường muốn mời bác sĩ Phó ăn cơm ạ?”
“Tên nhóc này!” Thường Gia Vỹ gãi gãi đầu trước mặt tên nhóc này: “Mồm miệng lợi hại lắm, đừng có mà trêu tôi.”
Cái này Chu Tuấn Bằng không dám so, nhanh nhảu đáp: “Tài ăn nói của em sao mà bằng bác sĩ Thường được ạ. Một khi các cô gái nhỏ nghe giáo sư Thường kể chuyện, tất cả đều bị cuốn vào không dứt được.”
“Hừ” một tiếng, Thường Gia Vỹ đầy cửa bước vào phòng làm việc của bạn cũ.
Bên trong, Phó Hân Hằng đang đứng dựa tủ trà, rót nước trà vào bình giữ nhiệt.
“Chúc mừng, chúc mừng, thăng cấp lên phó rồi. Mọi người ai cũng biết chuyện vui của anh, họ yêu cầu tôi mời anh đi ăn một bữa. Anh muốn đi ăn ở đâu?” Thường Gia Vỹ đút tay vào túi áo trắng nói.
Chu Tuấn Bằng, người bất ngờ bị kéo xuống hố, vội vàng thanh minh: “Em không nói gì với bác sĩ Thường cả.”
“Anh cần biết tin tức gì đều cần phải thông qua thằng nhóc này.” Phó Hân Hằng quay lại đáp.
“Cũng đúng, anh tìm tôi làm gì? Có phải muốn mời tôi đi ăn không?” Thường Gia Vỹ cười hỏi.
Người bạn học cũ này, hiếm khi tìm anh vì những lý do không chính đáng. Anh có chút tò mò, đến đây thì thấy bạn học cũ không đi khám cho bệnh nhân như trước nữa.
“Lát nữa cùng ăn trưa đi . Có phải vào thứ bảy không?”
“OK. Tôi gọi bữa trưa rồi.” Thường Gia Vỹ vui vẻ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận