Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1555: Tình thân



Chương 1555: Tình thân




Chương 1555: Tình thân
Tạ Uyển Doanh một lần nữa bọc thêm một lớp quần áo dày lên chân của anh họ.
“Lạnh quá. Chị cảm thấy chỗ bọn họ thật giống như mùa đông vậy.” Thượng Tư Linh vừa dậm chân một cái trên xe cứu thương, vừa hỏi Tạ Uyển Doanh: “Doanh Doanh, mấy năm nay em ở đây phải trải qua mùa đông như thế này sao?”
Không đến thì không biết, đến một lần bản thân mới tự mình tiếp xúc, Thượng Tư Linh cảm nhận được học sinh miền Nam ngàn dặm xa xôi ra miền bắc học tập vất vả thế nào.
“Em chạy bộ ạ.” Tạ Uyển Doanh nói với chị dâu, mặc cái gì cũng không bằng bản thân rèn luyện cơ thể khỏe mạnh là hữu hiệu nhất. Lời nói ra thì như thế, Tạ Uyển Doanh sẽ không để người thân trong nhà lo lắng, đáp một câu: “Em có mặc kín, không thể nào phải chịu mùa đông lạnh.”
Thương Tư Linh nhìn cô mặc ít hơn mình một chút cũng không làm bộ dạng rét run, nhếch miệng cười nói: Em nhanh trở thành người miền Bắc đấy, Doanh Doanh.”
Sinh sống một chỗ lâu ngày, tự nhiên phải thích nghi với chỗ đó, dù sao con người đều cần sinh tồn. Chỉ là trong thâm tâm luôn có vị trí cho quê hương.
“Tương lai có lẽ em sẽ công tác ở đây.” Thương Tư Linh đoán được chỗ về tương lai của cô, nói.
“Cái này chưa chắc ạ.” Tạ uyển Doanh không dám nói chắc. Sau khi tốt nghiệp bệnh viện thủ đô có giữ cô hay không, phải đợi đến lúc thích hợp mới có thể xác định được. Như chị cả, chờ tốt nghiệp xong mới công bố kết quả.
Đối với điều này, giáo sư đại học như Thượng Tư Linh có hiểu một chút, hướng dẫn cho cô vài cái: “Thường xuyên liên lạc với giảng viên của các em. Giảng viên là người nắm rõ nhất các tin tức tuyển dụng mà các đơn vị thông báo đến. Giảng viên của bọn em thế nào? Tiếp xúc cùng được không? Có thể hỏi han chuyện phía trên không? Hay chờ cơ thể của anh họ em tốt lên, sau này người của chúng ta sẽ thay em nói chuyện với giảng viên của em, giúp em hỏi han tình hình một chút.”
Tiêu Thụ Cương nằm trên giường nghe hai cô nói chuyện khẽ gật đầu, tán thành ý kiến của vợ. Mặc kệ Doanh Doanh có cứu được mạng của anh ấy hay không, với tư cách anh họ và chị dâu có khả năng giúp đỡ đều sẽ tận lực giúp đỡ. Đúng lúc bọn họ đều là giáo sư đại học, trao đổi với đối phương khá dễ dàng.
Tạ Uyển Doanh không ngừng cảm ơn anh họ và chị dâu, nói: “Giảng viên của chúng em rất tốt, thường xuyên giúp bọn em đề xuất các loại học bổng.”
“Những việc này là công việc của giảng viên mà.” Thượng Tư Linh dạy cô trọng tâm: “Bình thường cần lưu ý nói chuyện tâm sự nhiều với giảng viên. Như vậy, tương lai anh ấy có thể hiểu rõ trong lòng em thích hợp yêu cầu của đơn vị, giúp em tìm được đơn vị làm việc phù hợp.”
Kinh nghiệm dạy học của chị dâu rất có lợi đối với cô. Vấn đề là người không lành như cô không thể cùng ai tâm sự. Ngoại trừ việc các sinh viên đặt danh xưng cho cô là toàn cơ bắp, đều giống lớp trưởng bị bí ẩn trên người cô và biệt hiệu bên ngoài khiến người ta bực tức. Cô không thích kể băn khoăn của mình cho người khác. Hẳn là trên phương diện tâm lý sau khi sống lại khoác lên thân phận mới, có mấy lời thật lòng không thể nói cho ai nghe.
Thượng Tư Linh vỗ vỗ bả vai cô nói cô không cần sợ, đến lúc đó cô ấy và Tiêu Thụ Cương sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này.
Tạ Uyển Doanh trong lòng đã biết giảng viên đánh giá năng lực của cô ra sao. Đúng như chị dâu nói, giáo sư Nhậm nắm giữ nhiều tin tức của các đơn vị trong tay, đối với việc tương lai cô có thể làm việc ở bệnh viện nào có lẽ rõ hơn cô nhiều.
“Em không cần gấp gáp.” Có thể nhìn ra cô đang lo lắng chuyện này, Thượng Tư Linh giải thích: “Chờ em tốt nghiệp có thời gian, cần giúp chỗ nào thì bọn chị sẽ cố gắng giúp.”
Chị dâu không biết rõ nghề bác sĩ này cần trình độ gì. Một sinh viên y dù rất ưu tú, muốn được giữ lại bệnh viện mình thích hơn nữa ở lại phòng hợp với ý mình là vô cùng khó khăn. Bệnh viện cấp ba đã sớm không thiếu người biên chế nữa.





Bạn cần đăng nhập để bình luận