Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1101: Bác sĩ phải chịu trách nhiệm về lời nói của chính mình



Chương 1101: Bác sĩ phải chịu trách nhiệm về lời nói của chính mình




Chương 1101: Bác sĩ phải chịu trách nhiệm về lời nói của chính mình
Những người khác nghe giọng điệu lạnh lùng của anh, đều cho rằng người này vào thời khắc mẫu chốt quả nhiên rất lạnh lùng và tuyệt tình. Tuy nhiên, không thể nói rằng những gì anh nói là hoàn toàn sai. Nếu không, anh sẽ không nói rằng sẽ đến gặp cô lần nữa vào tối nay để hỏi chuyện.
Các giáo sư tìm đến cô chủ động tìm dao mổ để chữa vết thương, Tạ Uyển Doanh nghĩ đến điều này, trái tim cô quặn lại.
“Tiếp theo, hãy kể cho tôi nghe về bệnh tình của giáo sư Lỗ.” Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Vu Học Hiền quay người lại, một lần nữa đối mặt với Tạ Uyển Doanh, nói : “Giáo sư Lỗ đã nhập viện rồi, em có thể nói.”
Rốt cuộc mà nói, mục đích của việc thảo luận về hồ sơ bệnh án của thầy Trương là để tránh mắc sai lầm trong căn bệnh của giáo sư Lỗ. Đây là sự đồng thuận của tất cả mọi người tối nay và tất cả đều nỗ lực hết mình.
“Đàn anh Đào nói rằng hồ sơ bệnh án của giáo sư Lỗ sẽ được gửi tới vào ngày mai.” Tạ Uyển Doanh nói một cách thận trọng.
Chu Hội Thương quay đầu lại, gật đầu với cô: Đúng là như vậy.
“Không, tôi muốn nghe suy nghĩ của em.” Vu Học Hiền yêu cầu Chu Hội Thương, người đang phản đối anh ta mau rời đi.
Ngay cả khi ngày mai mang hồ sơ bệnh án đến, tất cả những gì bác sĩ ở đây chỉ có thể nhìn thấy là kết quả xét nghiệm của bệnh nhân mà thôi, còn chẩn đoán thì phải tự suy nghĩ. Vấn đề là đôi khi kết quả của các xét nghiệm phụ có thể đánh lừa bác sĩ. Ví dụ, nếu một CT được thực hiện, câu cuối cùng của báo cáo kiểm tra nên được viết để bác sĩ lâm sàng có thể đưa ra chẩn đoán cuối cùng dựa trên các triệu chứng lâm sàng. Tương đương với việc nói rằng các bác sĩ CT không dám đảm bảo rằng các dụng cụ và phán đoán của họ là hoàn toàn chính xác.
Giống như tình huống của thầy Trương bốn năm trước, kết quả CT trước phẫu thuật và kết quả CT sau phẫu thuật hai tháng có sự chênh lệch quá lớn. Khiến tất cả các bác sĩ tự hỏi liệu có có phải là có gì đó không ổn về dụng cụ hay không.
“Tạ Uyển Doanh.” Chu Hội Thương nhỏ giọng nhắc nhở cô.
Anh Chu hiểu được sự lo lắng hiện rõ trong mắt cô. Đừng nhìn anh ấy trước đây hay nhiều lời với cô, thật ra anh ấy cũng không muốn cô mang gánh nặng trên lưng.
Bất kỳ bác sĩ nào cũng phải chịu trách nhiệm về những lời nói của họ. Ngay cả khi cô chỉ là một sinh viên y khoa, lời cô nói ra có thể sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của giáo sư.
Tuy nhiên, bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, vì đã chọn con đường trở thành bác sĩ nên cô không thể chỉ nghĩ đến bản thân mà phải đặt bệnh nhân lên hàng đầu. Tạ Uyển Doanh trong lòng thầm cảm ơn ý tốt của đàn anh Chu rồi nói : "Em nghi ngờ giáo sư Lỗ bị khối u tá tràng."
Câu trả lời này rõ ràng là rất khác so với những suy nghĩ ban đầu của mọi người. Tất cả đều cho rằng ông giáo sư Lỗ kiêng kị việc ra vào, có thể là bị ung thư gan giống như thầy Trương, nhưng kết quả không phải vậy?
“Em nói một chút về cơ sở của phán đoán này đi.” Một vài giáo sư hướng về phía cô chỉ mặt gọi tên.
"Giáo sư Lỗ bị đau ở hạ sườn phải. Có thể lúc đầu, các bác sĩ sẽ nghi ngờ ngay đó là vấn đề về gan và túi mật, vì các vấn đề về gan và túi mật thường gặp hơn các bệnh về tá tràng. Thực tế là các bệnh về tá tràng cũng có liên quan đến gan và túi mật, gây đau tức vùng hạ sườn phải. Cần phải phân biệt kĩ hai điểm này, siêu âm B là có thể đoán được ngay. "
"Em đã xem kết quả siêu âm của bà ấy?"
"Không có."
"Vậy em căn cứ vào cái gì ?"
"Mặc dù hai bệnh có vẻ đau ở cùng một vùng nhưng cuối cùng hai cơ quan lại nằm ở vị trí khác nhau, và vùng đau lộ ra ngoài phải có sự khác biệt. Khi nhìn thấy giáo sư kêu đau, điều đầu tiên em cảm nhận được là giáo sư không bị đau gan. Tạ Uyển Doanh vừa giải thích vừa nhớ lại : Các giáo sư là chưa bao giờ nhìn thấy cơn đau của giáo sư Lỗ. Nếu không, mọi người cũng sẽ có suy nghĩ giống em !”
Ung thư tá tràng, thời kỳ đầu triệu chứng không điển hình.





Bạn cần đăng nhập để bình luận