Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2940: [2940 ] vô dụng nghe chẩn (length: 3844)

Nếu như không quá rõ ràng thuộc về ẩn nấp mà nói, đừng nói là bọn họ là tay mơ, đến bác sĩ lâm sàng cũng chưa chắc đã nghe ra được.
Tay mơ lâm sàng mắc sai lầm thứ nhất là quá dễ dàng đưa ra kết luận tuyệt đối. Y học rất ghét những kẻ tự đại. Trương Đức Thắng bọn họ đứng bên cạnh, trong đầu tặc lưỡi, chờ mong xem đám sư đệ sư muội này vồ ếch. Cuối cùng cũng có Tạ đồng học ra tay.
"Nghe tim vô dụng." Tạ Uyển Oánh nói.
"Nghe tim sao lại vô dụng?" Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên tại chỗ nhảy dựng lên, giờ phút này nhìn ánh mắt của nàng, thật cho là vị tiền bối này đang gây khó dễ cho bọn họ, "Kiểm tra tim cơ bản nhất là nghe tim."
Tay mơ, từ trong viện y chỉ là lật sách học thuộc lòng, vừa bước ra khỏi giảng đường đến lâm sàng đã là một trang giấy trắng, khái niệm về lâm sàng còn rất nông cạn. Nghe tim là một trong các hạng mục kiểm tra tim, câu này không sai. Nhưng nói nó là kiểm tra tim cơ bản nhất, thì phải đặt dấu chấm hỏi vào.
Bởi vì y học đang phát triển. Các thủ đoạn chẩn đoán trị liệu của bác sĩ sớm đã không còn dựa vào tai nghe mắt nhìn một cách sơ khai, mà đã sử dụng các công cụ hỗ trợ hiện đại hơn rất nhiều. Đến thời điểm có những thủ đoạn chẩn đoán y học tân tiến hơn, mà ngươi vẫn nói nghe tim là kiểm tra tim cơ bản nhất, tức là đang phủ nhận sự phát triển của y học.
Hơn nữa, một số bệnh tim nghe cũng không ra. Điều đáng chết nhất là những ca đột tử bệnh tim thường thấy trong xã hội hiện nay lại là những ca nghe tim không ra bệnh.
Không có thời gian cãi nhau với đám hậu bối kinh nghiệm lâm sàng còn non nớt, Tạ Uyển Oánh đối mặt với quản bác sĩ nói: "Thưa thầy, đây là ngừng tim."
Bị nàng coi thường, Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên vô cùng kích động, tranh nhau nói: "Sao có thể là ngừng tim, anh ta bị tai nạn xe bị thương."
Tai nạn xe thường gợi nhắc đến ngừng tim. Chính bởi vì bác sĩ lâm sàng mang lý do như Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên, chỉ nghĩ là bị ngoại thương mà bỏ sót phương diện này, nên mới dẫn đến việc thường xuyên có những trường hợp báo cáo người bị tai nạn xe chết vì ngừng tim, và không biết truy cứu trách nhiệm như thế nào.
"Ngừng tim?" Quản bác sĩ có kinh nghiệm hơn sinh viên y khoa một chút, đương nhiên không phản bác lớn tiếng như Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên. Hắn cúi đầu nhìn người bị thương, thấy ngực đau đến nỗi trán toát mồ hôi, chắc chắn có gì đó không đúng.
Cái gì? Thầy giáo này cho rằng người ta đúng còn bọn họ sai sao? Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên rất khẩn trương.
"Kéo điện tâm đồ tới." Quản bác sĩ quyết định nhanh chóng.
Đừng tưởng rằng quản bác sĩ thích giao bệnh nhân cho khu nội trú mà cho rằng người ta không có năng lực chuyên môn. Ít nhất thì người ta là bác sĩ lâm sàng, biết đau ngực là phải kiểm soát vấn đề về tim mạch, mà ngừng tim chẩn đoán qua nghe tim phần lớn là không phát hiện được.
"Hai đứa ngớ người ra làm gì?" Quản bác sĩ quát lên làm Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên đứng hình.
Ai bảo hai người này thuộc khoa tim mạch, việc xuống kiểm tra bệnh tim là trách nhiệm của bọn họ.
Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên liếc mắt nhìn nhau: Có nên tin người này không?
Sau khi xuống cấp cứu, họ và những người khác cũng cảm thấy quản bác sĩ hình như không được tốt lắm.
Ai da, hai sư đệ sư muội này thật là ngốc.
Trương Đức Thắng và các sư huynh của bọn họ vốn đang im lặng chờ hai sư đệ sư muội vồ ếch, nay có chút sợ họ lỡ dở sẽ gây hại đến tính mạng bệnh nhân. Không nói nhiều nữa, cứu người quan trọng. Trương Đức Thắng và Lý Khải An chạy đi tìm xe đẩy điện tâm đồ đến.
Quản bác sĩ ở hành lang lớn tiếng gọi y tá tới hỗ trợ: "Đưa bệnh nhân đến phòng cấp cứu, cho theo dõi điện tâm đồ."
Chỉ thấy người bị thương đột nhiên cả khuôn mặt đau đớn tái mét.
Trong giọng điệu của quản bác sĩ rõ ràng hiện ra vẻ hoảng hốt.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận