Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1999: [1999 ] đột điện thoại tới (length: 3738)

Yên tâm, Tạ Uyển Oánh ở trong phòng làm việc tìm cái ghế ngồi xuống, kéo ống quần lên.
Trên đầu gối vết thương không nặng, chỉ trầy da thêm chút bầm tím mà thôi, vài ngày nữa chắc sẽ tự khỏi. So với chút ngoại thương này, thì cái bụng đói cồn cào mới thật sự đáng lo. Đồ ăn trong cặp sách đã bị cô ăn hết trên xe taxi rồi, giờ chỉ có thể về ký túc xá pha sữa bột và ngũ cốc yến mạch uống thôi. Không thể không bội phục mẹ mình thật có dự kiến, dặn cô để sẵn đồ ăn trong phòng ký túc. Cũng phải nói, mẹ mình vốn là nhân viên y tế nên hiểu rõ điều này rất đúng.
Điện thoại đột nhiên reo lên, không biết ai gọi tới. Tạ Uyển Oánh cầm điện thoại lên xem, là số của tiền bối Thường.
Thường Gia Vĩ bây giờ đã thoát khỏi việc trực ban tuyến một tuyến hai, bắt đầu làm ca ba tuyến. Theo lẽ thường, thường thì người làm tuyến hai tuyến ba đều sẽ chọn về nhà, không ở lại bệnh viện. Mãi mới lên được đến vị trí này, chẳng có bác sĩ nào lại thích tiếp tục ngày đêm làm công ở bệnh viện, về nhà nghỉ ngơi là tốt nhất.
Nhận điện thoại, Tạ Uyển Oánh hỏi: "Thường lão sư ạ?"
"Là ta đây. Ta ở bệnh viện, nghe nói em đến quốc hiệp?" Thường Gia Vĩ ở đầu dây bên kia hỏi cô.
Tiền bối ở bệnh viện chắc là vì có bệnh nhân cấp cứu cần bác sĩ cấp trên đến hỗ trợ, lại vừa hay nghe được tin cô đến quốc hiệp. Tạ Uyển Oánh nghĩ vậy, không nghi ngờ, nói: "Dạ. Thường lão sư ở khoa chỉnh hình bận lắm không ạ?"
Không có, khoa chỉnh hình khoa ba giờ im ắng không có cuộc gọi nào cầu cứu, hắn đang đi dạo ở phòng làm việc của bạn học cũ Phó Hân Hằng. Nói đúng hơn thì là học tập, là di chứng sau khi bị ca phẫu thuật kia kích thích. Nghĩ cô nàng cứng đầu này không đời nào nghĩ đến khả năng đó, Thường Gia Vĩ nhướng mắt, nói: "Trễ vậy rồi, em ăn tối chưa?"
"Em về trường, trong phòng ký túc của em có đồ ăn ạ." Tạ Uyển Oánh vốn không biết nói dối, đáp đúng sự thật.
Đúng như dự đoán. Thường Gia Vĩ hớn hở nhướng mày, nói: "Anh với Phó lão sư chuẩn bị ăn tối. Lần trước nói rồi, sau này bọn anh sẽ thường xuyên mời em ăn cơm. Em muốn ăn gì, bọn anh mời em một bữa."
"Không cần khách sáo đâu ạ, Thường lão sư."
"Em mới không cần khách sáo với anh. Em đang ở khoa nhi à? Anh qua tìm em." Nói xong, sợ cô từ chối, Thường Gia Vĩ vội vội vàng vàng cầm điện thoại di động đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, đã chạm mặt Phó Hân Hằng đang muốn vào phòng làm việc.
Phó Hân Hằng thấy hắn đi gấp gáp, hỏi: "Khoa có ca cấp cứu à?"
"Không phải." Thường Gia Vĩ nói, cầm điện thoại lắc lư trước mặt hắn, "Chút nữa có đồ ăn khuya mang tới, anh cứ để đấy, em đi lôi Oánh Oánh qua ăn chung."
"Nàng đến bệnh viện rồi à?" Trực ban Chu Tuấn Bằng đi phía sau Phó Hân Hằng nghe thấy tin Tạ Uyển Oánh đến thì giật mình hỏi. Nghĩ xem, cô không ở trong bệnh viện trực ban mà nửa đêm canh ba đến bệnh viện thì tám phần không phải chuyện gì tốt.
Nhìn cái đám người này miệng thì nói là muốn lôi kéo cô vào nhóm, nhưng mà những nhất cử nhất động của cô thì lại không hề để ý. Thường Gia Vĩ ghét bỏ lắc đầu với bọn họ: "Các anh đúng là chẳng quan tâm người ta gì cả. Anh đã nói rồi, muốn có được trái tim con gái, cần nhất là sự quan tâm và yêu mến."
Phó Hân Hằng và Chu Tuấn Bằng trong chốc lát không kịp phản ứng, đờ ra.
Thường Gia Vĩ mặc kệ hai tên ngốc này, chạy đông đông đông ra ngoài.
Nghe nói tiền bối muốn tới tìm mình, Tạ Uyển Oánh đành phải ngồi chờ ở phòng làm việc của khoa nhi. Không ngờ tiền bối Thường tới nhanh như vậy.
Không lâu sau, ngoài hành lang vọng đến tiếng của tiền bối Thường.
"Bác sĩ Hồ, mắt anh sao vậy?" Thường Gia Vĩ nói.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận