Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2654: [2654 ] đại ngưu hài tử (length: 3845)

Bốp bốp bốp.
Trương đại lão vỗ tay ba tiếng: Lời này nói hay đáo để, không hổ là người mà hắn để mắt, có thể khuấy đảo dòng nước đục này.
Mấy vị lão sư của Quốc hiệp đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn, trong lòng chắc chắn nghĩ: Tên khốn kiếp này lúc nào cũng thích làm người khác chú ý — ngươi hỏi thì hỏi đi, hỏi kín đáo không được sao? Sao cứ phải thích khuấy cho nước đục lên mới chịu.
Quả nhiên, trưởng khoa Vương Hoài Đức tò mò quay sang hỏi Trương đại lão: "Nàng là ai vậy? Học sinh của anh à?"
Trương Hoa Diệu ra vẻ thâm sâu không nói lời nào, khóe miệng nở một nụ cười nhếch mép đầy hiểm độc.
"Ta biết nàng là ai." Chủ nhiệm Tân Hồng Bân dứt khoát giúp Trương Hoa Diệu đáp lời, "Tôi nghe đồng nghiệp của tôi nhắc qua là nhóm học sinh Quốc hiệp có một người năng lực rất khá, chắc hẳn nàng là một trong số những học sinh đó, tên là Tạ Uyển Oánh, thành tích đứng đầu lớp bọn họ. Tôi nghe Trương chủ nhiệm vừa nãy gọi tên nàng như vậy."
Ồ, thì ra là học bá trong lớp học bá. Những vị lão sư lúc nãy còn chưa biết chuyện trong phòng ào ào xôn xao, rốt cuộc đã hiểu rõ người mà Trương Hoa Diệu điểm danh là người như thế nào. Dù sao đi nữa, màn thể hiện khác thường của học bá Quốc hiệp này đã khiến nhóm lão sư và các đại ngưu phải mở mang tầm mắt.
"Nàng đâu phải người của Bắc Đô các người?" Trưởng khoa Vương Hoài Đức tỏ vẻ hơi nghi hoặc, "Sao anh biết nàng?"
"Nàng từng đến học tập ở chỗ Bắc Đô ba chúng tôi, coi như là học sinh Bắc Đô." Tân Hồng Bân chỉ Tạ đồng học và các bạn, mang theo giọng điệu tự hào của người thầy lâu năm.
Phụt. Trương Hoa Diệu suýt chút nữa phun nước ra ngoài. Chậc, có người còn mặt dày hơn cả hắn.
Sắc mặt các lão sư Quốc hiệp có phần khó coi, cau mày liếc Tân Hồng Bân một cái.
Ngẩng đầu lên, thầy Dư Xương Lễ phát hiện người đứng ở cửa nãy giờ không lên tiếng, cất tiếng gọi: "Thầy Tào Dục Đông không có đến sao?"
"Thầy Tào Dục Đông có việc bận, không đến được nên nhờ chúng tôi đến thay thế. Chào thầy Dư." Người đàn ông đứng ở cửa đáp lời.
Đối phương hiển nhiên là đồng nghiệp của thầy Tào Dục Đông ở bệnh viện Bình Hoài.
"Đáng tiếc thật." Không thể gặp được bạn cũ, thầy Dư Xương Lễ tiếc nuối than hai tiếng rồi nói tiếp, "Hạng mục này là do thầy Tào phát động, bác sĩ Tào Đống anh cũng có tham gia, hẳn là anh cũng hiểu rõ về hạng mục này. — Anh thấy lời cô ấy nói như thế nào?"
Thầy Dư Xương Lễ vừa cầm bút lên vừa chỉ tay về phía người vừa lên tiếng là Tạ đồng học.
Tạ Uyển Oánh nói xong thì ngồi về ghế của mình, cố tránh gây chú ý, không ngờ lại bị một đại trâu như thầy Dư để mắt đến.
Nhìn lại, Tào Đống sau khi đi vào thì nhanh chóng tiến đến bàn hội nghị, đặt chiếc cặp công tác trên bàn.
Dân làm khoa học trước khi phát biểu thì cần phải đưa ra số liệu chứng minh.
Cùng hai người trợ lý bác sĩ trẻ tuổi phía sau phối hợp nhanh nhẹn, đưa chiếc máy tính xách tay của anh ta lên bục giảng. Nhanh chóng khởi động máy và kết nối với máy chiếu. Không bao lâu, trên màn hình trắng đã hiện ra số liệu lâm sàng của bệnh viện Bình Hoài, cho thấy tình huống tương tự với kết quả kiểm tra ở cấp quốc gia.
Lúc này, kết hợp với lời thầy Dư Xương Lễ đã nói, dự án này là do thầy Tào Dục Đông chủ trì, cơ sở nghiên cứu chủ yếu chắc chắn là ở Bình Hoài. Số liệu của Bình Hoài chắc hẳn sẽ nhiều và đầy đủ nhất.
Tất cả số liệu được đưa ra, một cách đơn giản càng chứng minh lời Trương đại lão nói và phân tích của Tạ đồng học là có lý. Không phải là sai sót của bác sĩ đơn lẻ ở bệnh viện, mà là do sản phẩm chưa đủ ưu việt, còn thiếu sót.
Người của nhà máy sớm đã hoàn toàn im lặng, chấp nhận nhận lỗi.
Mấy bạn học tranh thủ lúc vị lão sư mới xuất hiện đang bận rộn, tiện thể nghe ngóng xung quanh xem các lão sư khác đang bàn tán đại ngưu mới đến là người như thế nào.
"Bác sĩ Tào Đống là trưởng khoa Trung tâm ngoại khoa tim của bệnh viện Bình Hoài."
"Anh ấy là con trai của thầy Tào Dục Đông."
Hóa ra vị thầy giáo mới tới lại là con trai của một đại Ngưu.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận