Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2780: [2780 ] đối ai hòa ái dễ gần (length: 4014)

Diệp đại lão có tướng mạo này, ai mà đoán được người ta là một vị lão a di năm sáu mươi tuổi, có lẽ chỉ cảm thấy là một ngự tỷ khoảng bốn mươi mấy tuổi. Các đại lão càng là đại lão lại càng hiểu y học bảo dưỡng để duy trì thân tâm khỏe mạnh như thế nào, càng nhìn càng trẻ trung, vĩnh trú tuổi xuân.
Liếc nhìn qua bên trong phòng phẫu thuật, Diệp Tố Cẩn rất nhanh nhận ra hai con trai. Không nằm ngoài dự đoán của nàng, hai con trai tuyệt đối sẽ không cố ý quay đầu lại nhìn nàng.
Người nhà họ Tào rất có quy củ, trong công việc luôn giải quyết việc công.
"Bác sĩ Diệp đến rồi sao?" Tào Dũng giúp anh hai tiện thể hỏi một câu.
Tạ Uyển Oánh nhìn sư huynh Tào thản nhiên định thần lại, trong lòng bội phục sư huynh khoa ngoại thần kinh giỏi thật, đối mặt với tiền bối cũng có thể giữ vững tâm thái và lý trí. Nàng đang nhớ lại lần trước sư huynh Tào đối diện với dáng vẻ của thầy Tào Dục Đông.
(Tào Dục Đông Diệp Tố Cẩn: Đây là con trai út trước mặt cha mẹ tỏ ra trấn định.) "Tới rồi." Diệp Tố Cẩn thấy vậy cũng không trách, trả lời con trai một tiếng rồi đi vào, không vạch trần quan hệ mẹ con này, đi đến đầu giường phẫu thuật.
Tiếp theo, bầu không khí trong phòng có chút cổ quái.
Ánh mắt Diệp đại lão nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của bạn học Tạ đối diện: Ừm, không sai, là cô gái buổi tối hôm đó ở bãi đậu xe, đi theo sau lưng con trai út. Lúc ấy, con trai út che chắn đối phương kín mít không cho nàng nhìn. Chỉ có thể nói con trai út không nghĩ một chút, cô gái con trai mình thích vốn dĩ đã tự mang hào quang, đi đến đâu cũng không ai nhận nhầm được.
Một bên khác, hai con trai nhà họ Tào.
Thấy mẹ mình ngẩng đầu muốn dán cả mắt vào mặt đối phương, Tào Chiêu muốn cười mà không dám cười.
Tào Dũng sớm đã không nhìn nổi. Không cho rằng bác sĩ Diệp ở nơi làm việc sẽ làm ra chuyện không thỏa đáng, vấn đề là biểu cảm của bác sĩ Diệp trước mắt quá khoa trương.
Tạ Uyển Oánh nghĩ một lát, nghiêm túc đáp lại đại lão: "Tôi không phải bác sĩ gây mê, vị bác sĩ Liễu bên cạnh tôi mới là."
Nghĩ bụng có lẽ đại lão chuyên về gây mê nhận nhầm người, tưởng cô làm gây mê.
Nghe những lời này của nàng, ánh mắt Diệp Tố Cẩn như ngọn nến kinh ngạc sáng lên, rồi nhớ ra có một tin đồn: Cái gì mà nổi tiếng một cây gân.
Ừ ừ, điểm này của đối phương rất giống con trai út của nàng.
"Không sao. Ý ngươi nói bác sĩ Liễu là bác sĩ gây mê ca phẫu thuật hôm nay?" Là bác sĩ, Diệp đại lão không quên mình đang làm việc, đây là nhân tiện muốn nhận rõ hết các thành viên trong đoàn phẫu thuật.
"Là cô ấy, bác sĩ Liễu." Tạ Uyển Oánh giới thiệu đàn chị cho đối phương.
Lại thấy đại lão đối diện cứ cười với mình, nụ cười ôn hòa dễ gần y như thầy Tào Dục Đông. Trong lòng nàng bất giác thả lỏng rất nhiều.
Liễu Tĩnh Vân không giống sư muội có thể thoải mái.
Ánh mắt Diệp đại lão nhìn sư muội khác hẳn so với ánh mắt nhìn cô, cô là người làm gây mê, đại lão về gây mê chắc chắn sẽ không bỏ qua việc phê bình bài tập của cô.
Giống như trong truyền thuyết yêu cầu nghiêm khắc, Diệp Tố Cẩn cảnh cáo bác sĩ gây mê trẻ tuổi: "Nếu là cô thì mau chóng gây mê đi. Cần nắm chắc thời gian. Phẫu thuật quá muộn, không tốt cho bệnh nhân và cả bác sĩ phẫu thuật."
Đại lão tới là để chỉ đạo chứ không phải đến làm.
Liễu Tĩnh Vân luống cuống tay chân lấy ống soi thanh quản từ trên xe dụng cụ.
Động tác luống cuống này, bị Diệp đại lão phát hiện khiến cô run xuống.
Sợ đến mức tay cô chợt run lên làm đồ vật rớt lại xuống xe.
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Tạ Uyển Oánh tỉnh táo đưa ống soi thanh quản cho đàn chị.
Đúng vậy, cần làm gây mê cảm ứng trước.
Ống soi thanh quản đặt trên mũi nhỏ miệng nhỏ của hài tử, kết nối ống dẫn, đưa thuốc vào để gây mê.
Có đại lão tới quả là khác. Vừa nhìn bác sĩ cấp dưới gây mê, một mặt nhìn chằm chằm vào dịch truyền trên kệ, Diệp Tố Cẩn nói: "Truyền thêm chút đường glucose."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận