Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2472: [2472 ] bản mẫu (length: 3869)

Bên ngoài truyền đến tiếng xe cộ.
"Oánh Oánh." Hà Hương Du chạy bộ tiến vào tiệm váy cưới tìm tiểu sư muội, đột nhiên nhìn thấy nhiều người ngoài dự liệu như vậy, khiến nàng đứng ở cửa ngây ra như phỗng.
"Nhị sư tỷ." Tạ Uyển Oánh đứng dậy xác nhận mình ở hiện trường, để Nhị sư tỷ không cần bị những người khác làm cho sợ hãi.
Hà Hương Du một mặt gọi các vị sư huynh, một mặt khom người đi đường đi tới bên cạnh tiểu sư muội, chỉ chỉ Đào Trí Kiệt: "Sao hắn lại đến đây?"
Nhị sư tỷ đặc biệt quan tâm đến động thái của Đào sư huynh, Tạ Uyển Oánh trước đó đã có cảm giác tương tự. Hôm nay dường như càng rõ ràng. Nghĩ kỹ, Nhị sư tỷ sao không hỏi sư huynh bọn họ trước, mà trực tiếp chỉ vào Đào sư huynh đầu tiên. Thực ra, đại sư tỷ có âm thầm nói với nàng, có lẽ Nhị sư tỷ thích Đào sư huynh.
Chỉ có thích mới đặc biệt quan tâm, hễ thấy người nọ sẽ biểu hiện ra tâm trạng lên xuống khá lớn.
Đào Trí Kiệt không phải không nghe thấy những âm thanh này, chỉ là khóe miệng luôn mỉm cười mà không đáp lời.
Hà Hương Du thấy vậy, nói với tiểu sư muội: "Biết ngay người này là như vậy, trong lòng không biết chứa tâm sự gì."
Tạ Uyển Oánh muốn nói với Nhị sư tỷ, Đào sư huynh không phải giả bộ làm ra vẻ, chỉ là có chút lúc không biết nói gì nên đành phải cười cho xong chuyện.
Ngụy đồng học đi tới một góc khuất, dọn ghế cho sư tỷ.
Hiện trường một mảnh ồn ào, ngoài cửa lại có người đến.
"Nhiều người ở đây vậy." Nhậm Sùng Đạt vừa đẩy cửa ra đã hô lên.
Vu Học Hiền muốn khóc, hắn chỉ hẹn Tào Dũng đến, sao tự nhiên biến ra nhiều người tới vậy.
Tào Dũng theo sau nói: "Ta chỉ hẹn một người."
"Ngươi hẹn nàng?" Nhậm Sùng Đạt chỉ cho hắn một người để hắn nhìn.
Tào Dũng đi vào, nhìn thấy tiểu sư muội trong nháy mắt, ánh mắt chợt lóe.
Mọi người đều thấy rất rõ ràng, mặt hắn trong nháy mắt đã biến thành cười.
Tình yêu thật là khác biệt. Tại chỗ một đám người trong lòng cảm khái vô vàn, nếu ai muốn nghiên cứu hình mẫu tình yêu, chỉ cần nhìn biểu hiện của hai người trước mắt là đủ.
Tạ Uyển Oánh hơi bồn chồn đứng lên đối diện sư huynh và phụ đạo viên. Lúc nhìn thấy Tào sư huynh thì nghĩ đến bí mật mà Đào sư huynh vừa để lộ ra, mí mắt nàng không khỏi hơi chớp chớp.
Ngụy đồng học lại đi dọn ghế.
Là một giáo viên, Nhậm Sùng Đạt chớp lấy cơ hội tìm ngôi sao quốc hiệp để thương lượng chuyện dạy: "Tới tới tới, chúng ta nói chuyện hai câu." Vừa nói, vừa đưa tay nhận ghế Ngụy đồng học đưa rồi ngồi xuống đối diện Đào Trí Kiệt.
"Chuyện gì?" Đào Trí Kiệt hỏi.
"Toàn bộ ban của ta muốn xuống lâm sàng. Có thể cho bọn ta đến chỗ ngươi học vài người được không?" Nhậm Sùng Đạt nói.
Việc thực tập ở khoa ngoại không dễ dàng, ở đó quá đông người, những học sinh bình thường vào khoa đó nếu không gặp được thầy giỏi dạy dỗ thì cũng uổng công. Nhậm Sùng Đạt biết vị này dạy học sinh không tệ, nên muốn nhờ hắn kèm cặp thêm.
Đào Trí Kiệt nói: "Không phải ta không muốn, là năm nay ta có chuyện khác bận nên trước mắt không thể đảm nhận nhiệm vụ kèm cặp. Khoa sẽ sắp xếp giáo viên khác."
Nghe nói vị này chờ khoa ngoại lầu xây xong có khả năng sẽ đứng đầu trung tâm ghép gan. Nhậm Sùng Đạt thở dài. Có lúc vận may của học sinh thật không biết hình dung như thế nào mới phải. Gặp được thầy giỏi, hơn nữa lại nhất định phải gặp lúc người đó có một khoảng thời gian để dạy thì may mắn lắm, nếu không, một khi thầy này thăng chức thì đừng hòng có cơ hội đi theo.
Hai người này nói chuyện chính sự. Bên cạnh, một người khác, Tào Dũng, đang dặn dò cô gái mình thích phải mặc thêm nhiều quần áo.
"Em mặc thế này ít quá." Tào Dũng từ lâu đã cảm thấy y phục của nàng ít, đến mức trong thời tiết giao mùa tương đối lạnh này, hầu như không có quần áo nào để lựa chọn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận