Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 291 - Bổ sung thêm (3)



Chương 291 - Bổ sung thêm (3)




Đầu kim đâm qua lớp da, lớp cơ, màng phổi và màng tim đều có lực cản, cần phải kiên nhẫn và cẩn thận cảm nhận.
“Doanh Doanh, cậu đang làm cái gì vậy, làm cái gì vậy...” Ở đối diện Lý Khải An nhìn cô đâm kim đã sớm luống cuống tay chân.
Một cái đâm này, là cứu mạng hay là giết người?
Là sinh viên y khoa đều cảm thấy sợ!
Tại sao cô ấy lại không sợ?
Trên trán cô không có mồ hôi, lông mày không nhíu, hai mắt đang quan sát, tầm mắt tập trung cao độ vào ngực bệnh nhân và máy theo dõi, kim tiêm trong tay từng chút từng chút đâm vào da bệnh nhân.
La Yến Phân nhìn từ xa, tim như bị treo lên cao: “Bác sĩ Tạ, cô…”
Cô ấy không thể tin vào mắt mình, người mới vào lâm sàng này thực sự đã làm, làm rồi! Làm những chuyện mà cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ…
Đồng thời, rầm rầm rầm, đầu cầu thang truyền đến tiếng chạy bộ của mấy người đang chạy về phía trạm y tá.
“Là ai gọi là khoa ngoại lồng ngực xuống? Còn bệnh nhân thì sao?”
“Chúng tôi là khoa ngoại thần kinh, trong điện thoại nói bệnh nhân được đưa đến bị chấn thương đầu như thế nào?”
“Tôi ở khoa ngoại tổng hợp, lúc trước tôi đã thông báo cho các anh, người thân của thực tập sinh khoa chúng tôi đưa bệnh nhân tới có đúng không? Anh ấy đã được cấp cứu chưa, đang ở đâu?’
“Bác sĩ Kim tới rồi!”
“Có người đến rồi sao? Trong đây trong đây, bên kia bên kia… cấp cứu…” Đối mặt với một đống người bất thình lình hỏi thăm, y tá đứng trong trạm y tá sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn, chỉ có thể giơ ngón tay lên chỉ hướng giường bệnh nhân.
Một hàng người quay đầu nhìn qua: ?!
Tất cả mọi người chạy về phía giường bệnh.
“Ai nha.” Bác sĩ Kim khẽ kêu một tiếng vừa định tới gần giường, bị cánh tay rắn chắc của một bác sĩ nam ngăn lại, ngẩng đầu nhìn, lại là người máy kia đang ngăn cản bà.
Xung quanh giường bệnh có một đống người, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm trang và im lặng, chính xác mà nói là nín thở, chăm chú dõi theo: kim đâm thủng vào da đã ổn định ở một vị trí và phương hướng, bên trong ống tiêm có chất lỏng tăng lên.
Nhịp tim hiển thị trên màn hình từ hơn 180 đã từ từ giảm xuống.
Lúc này, nhất định phải ổn định hơn, ổn định hơn nữa, tay tuyệt đối không thể cử động. Tạ Uyển Doanh nhiều lần tự nói với chính mình ở trong lòng phải kiên trì, kiên trì, kiên trì…
“Được rồi.”
Có một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay và cánh tay của cô, tựa như định hải thần châm muốn cho cô an tâm.
Tạ Uyển Doanh không dám tùy tiện quay đầu, cố gắng nhìn rõ bàn tay này là tay của ai, mắt thấy rất quen thuộc, hồi tưởng lại: Hình như là bàn tay lần đó nắm lấy mu bàn tay cô dạy cô thắt nút.
Đàn anh Tào tới rồi sao? Cô chớp chớp mắt ngạc nhiên.
“Đưa ống tiêm cho anh.” Tào Dũng đứng ở phía sau cô nói nhẹ nhàng, giọng nói cực kỳ cẩn thận, bàn tay cầm tay cô lại rất mạnh mẽ.
Không phải sợ tay cô run rẩy, mà là sợ cô sẽ ngã xuống ngay sau khi cô buông tay. Là bác sĩ đặc biệt còn là bác sĩ phẫu thuật thần kinh, anh nhìn ra được, tinh thần cô căng thẳng đến cực điểm, giống như một sợi dây có thể bị đứt bất cứ lúc nào, khiến trong lòng anh có chút lo lắng cùng khủng hoảng.
Anh có thể hiểu được những gì đang xảy ra với cô, những gì cô làm là thao tác chọc thủng tim.
Thao tác này đối với các sinh viên y khoa có tỷ lệ thất bại là 100%. Ngay cả các bác sĩ trung niên chuyên khoa tim mạch của khoa phẫu thuật tim mạch và lồng ngực cũng không nắm chắc 100% về thao tác này.
Tin tưởng rằng các bác sĩ vừa có mặt ở đây, cho dù là bác sĩ của bệnh viện này cũng không dám làm, trừ khi là bác sĩ chuyên khoa tim mạch có thâm niên.
Chỉ có thể nói vì muốn kéo mạng sống của bệnh nhân này trở về, điều duy nhất cô có thể làm là… liều mạng.
Cái mạng này tạm thời đã được cô cứu, từ chỗ Diêm La vương kéo trở lại cánh cửa nhân gian.



Bạn cần đăng nhập để bình luận