Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3053: [3053 ] kịp chuẩn bị (length: 3969)

Có thể biết, cũng có thể không biết. Ai bảo Tào Dũng không nói rõ ràng.
"Chúng ta cần phải gặp riêng bác sĩ Tạ một lần nữa sao?" Diệu ca hỏi.
"Muốn cùng nàng gặp riêng một lần nữa, gặp xong những người khác, hôm nay có thể tiếp tục gặp." Lâm Giai Nhân nói. Vốn dĩ hôm nay nàng hẹn chính là bác sĩ Tạ, chỉ cần nàng cố ý muốn gặp riêng bác sĩ Tạ nói chuyện, thì không thể bị người khác cản trở.
Những chuyện ngoài ý muốn này không ảnh hưởng gì cả. Người khác muốn cô nghe thêm ý kiến của những người có chuyên môn khác cũng được. Chỉ là, theo trực giác của cô thì có lẽ không cần thiết lắm.
Diệu ca nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, rất ngạc nhiên vì cô chỉ trải qua một lần điện thoại lại tin tưởng bác sĩ Tạ như vậy.
Điều này khiến cô ấy làm sao để diễn tả được cảm giác này cho đúng đây?
Hóa ra, để tìm được một bác sĩ mà mình vừa ý, cần phải trải qua muôn vàn gian khó. Cho nên, khi đã tìm được cái cảm giác đúng đắn đó rồi thì nói "Không phải" càng khó khăn hơn. Giống như yêu đương vậy, khi cảm thấy tìm đúng được người kia rồi thì đó chính là người đó.
"Bọn họ đến rồi." Diệu ca đứng cạnh cửa sổ, nhìn động tĩnh dưới lầu nói.
Hai người lái xe vào bãi đỗ của quán rượu rồi xuống xe. Tạ Uyển Oánh không kịp xách đồ, những đồ nặng như máy tính đều bị sư huynh giành lấy hết.
"Em cầm nhẹ thôi." Tào Dũng không cần nghĩ mà nói với nàng.
"Sư huynh." Tạ Uyển Oánh có chút vội, nhắc nhở hắn. Ngày thường thì không sao, nhưng trong tình huống này hắn là cấp trên, là thầy của cô. Chưa nói đến chuyện lãnh đạo, có ai lại để một người xách đồ nặng chứ.
"Đừng có kiểu cách với anh."
Tào Dũng nhất quyết không cho nàng xách, còn tỏ vẻ không hài lòng về chuyện này.
Lúc hai người đang giằng co, thì lại có một chiếc xe con màu xanh saphire chạy tới.
Tào Dũng khẽ nheo mắt lại.
Đối thủ đã tới rồi.
Là ai?
Thấy hai người đàn ông bước xuống xe, cả hai đều mặc quần áo thời trang. Trong đó, gương mặt trẻ tuổi kia có chút quen mắt, Tạ Uyển Oánh nhận ra đó là bác sĩ Âu Phong mà cô từng gặp.
Bác sĩ Âu Phong đang phụ trách xách đồ, có thể đoán được người còn lại là cấp trên của bác sĩ Âu Phong.
Người đàn ông kia cao lớn, tóc đen hơi xoăn, mặc áo sơ mi ca rô đỏ đen xen kẽ, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu, trên mặt mang kính râm, trông rất ngầu.
Tạ Uyển Oánh chợt nhớ đến hình ảnh sư huynh Tào hồi mới về từ hải ngoại, đeo kính râm trông rất tây.
Trong giới bác sĩ ngoại khoa, kiểu cách, ăn mặc có phần tây hóa cũng không phải hiếm. Nói đến khoa nào thích kiểu cách nhất, thì phải kể đến khoa ngoại thần kinh. Mà ở nước ngoài thì có lẽ phải thêm cả khoa phẫu thuật chỉnh hình. Vị trí bác sĩ ngoại thần kinh cao, ai cũng biết kỹ thuật của họ đỉnh nhất. Còn khoa phẫu thuật chỉnh hình thì ở nước ngoài là kiếm được nhiều tiền nhất.
Nói như vậy, sư huynh Tào căn bản không phải cố tình làm màu để khoe vẻ bảnh bao mà chỉ là theo xu hướng, những người giỏi giang thường thích như vậy, nên anh không thể không chơi để lên đẳng cấp. Chuyện mấy bác sĩ như vậy thích làm màu là rất bình thường. Sư huynh Hoàng mới là trường hợp ngược lại.
Nhân vật vừa mới xuất hiện kia rất có thể giống sư huynh Tào, cũng là một đại lão sau khi tu học ở nước ngoài trở về. Tạ Uyển Oánh phỏng đoán.
"Bác sĩ Tào." Đối phương không tháo kính râm, đi thẳng tới bắt chuyện với bọn họ.
"Chào anh, bác sĩ Đông." Tào Dũng nhẹ bắt tay với đối phương.
Bác sĩ Đông Hưng, bác sĩ khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Phương Trạch, ừm, là một đại lão trẻ tuổi.
"Bác sĩ Âu của chúng tôi, từ bệnh viện trực thuộc Y học viện Trọng Sơn đến học bổ túc, nghe nói đã gặp mặt các vị rồi." Bác sĩ Đông Hưng nói.
Bác sĩ Âu Phong đang phụ trách xách đồ đi tới, nhận ra Tạ Uyển Oánh liền nói với bác sĩ Đông Hưng: "Vị này là bác sĩ Tạ."
Xem ra người ta đã chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt tìm một bác sĩ đã từng gặp nàng để cùng bác sĩ Đông tới.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Ngủ ngon nhé mọi người! (chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận