Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1072: Ngoan ngoãn nhận lỗi



Chương 1072: Ngoan ngoãn nhận lỗi




Chương 1072: Ngoan ngoãn nhận lỗi
"Trước đây anh ấy cũng không thoải mái ở chỗ này. Chúng tôi nghĩ anh ấy chỉ bị đau dạ dày mà thôi. Không ngờ lần này lại đau dữ dội như vậy. Hỏi thì mới biết được anh ấy bị sỏi mật, nên đã đề nghị anh ấy trước tiên nên đi nội soi dạ dày xem sao". Đồng nghiệp của Hồ Chấn Phàm tiếp tục báo cáo tình trạng của anh ta cho bác sĩ.
"Kiểm tra nội soi dạ dày?"
“Đúng vậy, có người nói với tôi rằng tôi có khả năng là bị sỏi mật nên tôi đã đi nội soi dạ dày, sau khi kiểm tra mới biết là không phải.” Hồ Chấn Phàm cố gắng bình tĩnh lại và trả lời bác sĩ.
Sau khi nghe anh ta nói, Đào Trí Kiệt và Hà Quang Hữu cùng nhìn về phía Tạ Uyển Doanh : Em nói?
Các tiền bối đều biết cô có mối quan hệ đặc thù với Hồ Chấn Phàm. Vấn đề đặt ra là làm sao họ có thể khẳng định chắc chắn rằng đó là cô? Thế nhưng, đàn anh đã đoán đúng, thực sự là cô nói.
Tạ Uyển Doanh chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
Làm sao bọn họ có thể đoán được cô là người nói điều đó? Là dựa vào trực giác.
Đúng lúc Hồ Chấn Phàm vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Uyển Doanh ngồi bên cạnh mình, anh ta giật mình hỏi : "Sao cô lại ở đây?!"
Hồ Chấn Phàm bị cô làm cho sợ hãi và rụt cổ lại. Tạ Uyển Doanh vội vàng trả lời : "Tôi đi cùng đàn anh đến đây để khám bệnh."
Quay đầu lại nhìn, Hồ Chấn Phàm nhìn kĩ khuôn mặt của vị bác sĩ đang kiểm tra cho mình. Khuôn mặt tươi cười có vẻ ôn nhu, nhưng thực ra anh mắt lại rất sắc bén, đáy mắt có chút âm u. Trông rất quen mắt, là ai? Anh ta đã từng gặp qua?
"Xin chào, sĩ quan Hồ. Có vẻ như chúng ta đã gặp nhau cách đây không lâu. Anh là bạn trai của bác sĩ Liễu, bác sĩ gây mê ở bệnh viện của chúng tôi phải không?" Đào Trí Kiệt nói một cách lịch sự
Hồ Chấn Phàm nhìn kĩ Đào Trí Kiệt. Anh ta nhớ ra rồi, đây là khuôn mặt khiến cho ai cũng phải ấn tượng sâu sắc. Bởi vì bạn gái của anh ta đã nói từng nói rằng anh ta không được xúc phạm đến vị bác sĩ mặt Phật này. Vào ngày hôm đó, người đàn ông đi cùng anh ta cũng tình cờ ở đây, cả hai đã ngăn chặn xe cảnh sát của anh ta, anh ta liền bảo đồng nghiệp của mình đạp ga và ném một nắm bụi vào mặt họ.
Ha ha, Hồ Chấn Phàm cười khổ trong lòng. Ngày hôm đó, anh ta và các đồng nghiệp không thể tưởng tượng nổi một chuyên gia lại vì một sinh viên y khoa mà chặn xe của anh ta. Bây giờ anh ta đang cảm thấy hối hận đến xanh ruột.
Thấy Hồ Chấn Phàm đã nhớ ra chuyện cũ, Đào Trí Kiệt cầm bút cúi đầu viết bệnh án, đồng thời giáo dục anh ta như một bệnh nhân: "Có người nói với anh rằng anh bị sỏi mật, và nó được đã được chuẩn đoán chính xác. Chắc hẳn bác sĩ đã dặn dòn anh chú ý đến chế độ ăn uống và nghỉ ngơi của anh, anh đã không làm điều đó, phải không? "
“Tôi đã uống thuốc đúng giờ.” Hồ Chấn Phàm vội vàng giải thích.
“Bác sĩ khám cho anh trước đây nói với anh rằng anh chỉ cần uống thuốc?” Đào Trí Kiệt hỏi lý do.
Hồ Chấn Phàm không dám nói dối khi nhìn thấy được ánh mắt sắc bén dưới đôi mắt đầy ý cười của đối phương. Bởi vì nếu nói ra, anh ta sẽ là người đầu tiên bị đồng nghiệp chất vấn với tư cách là bạn trai của bác sĩ.
Cho nên, đắc tội với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không nên đắc tội với bác sĩ.
“Đúng vậy, bác sĩ đã bảo tôi phải chú ý đến chế độ ăn uống của mình.” Hồ Chấn Phàm ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình.
"Bác sĩ, tình hình của anh ấy thế nào rồi? Lãnh đạo cục chúng tôi rất quan tâm chuyện này, muốn tôi trở về gọi điện thoại báo cáo cho họ." Đồng nghiệp cùng đơn vị với Hồ Chấn Phàm hỏi bác sĩ.
“Anh ta cần phải nhập viện.” Đào Trí Kiệt nói.
Đàn anh Đào quả thật rất biết cách sắp xếp, lãnh đạo đã nói rồi, nhanh chóng cho bệnh nhân nhập viện.
Hồ Chấn Phàm nghe xong vội vàng nói : "Không cần đâu, bác sĩ, chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Anh kê cho tôi một ít thuốc giảm đau là được. Lần trước tôi bị đau cũng uống thuốc do bác sĩ Khương đưa cho.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận