Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 69 - Được đàn anh khen ngợi (3)



Chương 69 - Được đàn anh khen ngợi (3)




Nhậm Sùng Đạt nghe người này nói cả nửa ngày, nghe ra từ lời nói của đối phương chỉ kém thốt ra một câu là học sinh của anh ta đáng đời, nhất thời nổi trận lôi đình: “Anh nói cái gì!”
Học sinh của anh thì tự bản thân anh phê bình sao cũng được, thế nhưng, người bên ngoài không phân biệt tốt xấu lại đi nói xấu học sinh của anh, Nhậm Sùng Đạt bùng nổ rồi!
Tạ Uyển Doanh cùng Nhạc Văn đồng thời cảm thấy giật mình, nguyên lai giáo chủ Nhậm là một người biết che chở sinh viên.
“Tôi nói có sai sao?” Bác sĩ Trương phản bác.
“Em ấy cứu người mới bị máu dính vào. Anh xem cho rõ lại rồi nói tiếp! Anh liền vì điểm ấy mà ngay cả phán đoán sơ bộ đều không có sao? Anh vẫn còn là bác sĩ sao?!” Nhậm Sùng Đạt tức giận muốn bốc khói, chỉ trực tiếp vào người nào đó thân là bác sĩ chuyên nghiệp mà có năng lực bằng không.
Bác sĩ Trương lắp bắp: “Anh nói em ấy cứu người? Em ấy cứu người nào rồi? Khẳng định là không cứu được còn hại người ta, khiến bản thân bị dính máu.”
Vừa vặn, sau khi người của khoa cấp cứu tiếp nhận điện thoại liền nhanh chóng đẩy cáng cứu thương chạy tới hiện trường.
Bác sĩ khoa cấp cứu đến hiện trường thoạt nhìn, không cần suy nghĩ nhiều trước tiên khen ngợi Tam Kiếm Khách tại hiện trường: “Cũng may có các cậu ở đây, cầm máu kịp thời, nếu không thì tám mươi phần trăm người này cũng đã mất mạng rồi.”
Đây là một ca cầm máu ưu tú điển hình của khoa ngoại.
Chu Hội Thương đẩy gọng kính lên, ngượng ngùng sửa lại: “Không phải chúng tôi làm, là em ấy làm.”
“Em ấy?”
“Ngoại trừ em ấy còn có thể là ai? Xuất huyết nhiều như thế, ai đến cứu khẳng định đều sẽ bị dính máu vào tay. Trên tay của chúng tôi đều không có máu.” Chu Hội Thương bày ra chứng cớ xác thực nhất.
Nói rất đúng. Bác sĩ khoa cấp cứu cùng với bác sĩ Trương nghe lời này đương nhiên trong lúc nhất thời vẫn là không có cách nào tin tưởng, hai cặp mắt nhìn về phía Tạ Uyển Doanh tràn đầy giật mình cùng nỗi nghi vấn: “Em ấy là ai?”
Nhậm Sùng Đạt bắt lấy chứng cứ vả mặt bác sĩ Trương, muốn lấy lại công đạo cho học sinh của mình: “Anh nói anh chuyên nghiệp? Anh nói một chút đi, anh cầm máu cho bệnh nhân thì tay anh có không dính máu không? Vậy chắc anh là thần tiên, anh bây giờ lập tức biểu diễn cho chúng tôi nhìn xem, nhìn xem anh cứu người dính máu hay không dính máu?”
Bác sĩ Trương liên tục bị vả mặt, bị Nhậm Sùng Đạt hét đến một chữ đều không thể kêu ra, chỉ có thể dùng giương mắt nhìn chằm chằm Tạ Uyển Doanh.
Giống như đang nhớ lại chính bản thân cô nói, cô chỉ là một sinh viên đại học năm nhất. Làm sao có thể, một nữ sinh viên khoa y năm thứ nhất lại có thể một mình cầm được máu khi bệnh nhân vỡ động mạch.
Bác sĩ Trương thân là một bác sĩ gây mê cũng là cho tới bây giờ chưa thấy qua loại tình huống này.
“Cho học sinh của tôi một lời xin lỗi!” Nhậm Sùng Đạt đứng ở trước mặt anh ta chính thức yêu cầu.
Bác sĩ Trương mặt tối sầm, đối mặt hét lên: “Em ấy là một sinh viên năm nhất, anh để em ấy cứu người? Nhậm Sùng Đạt anh làm giảng viên mà làm như vậy à? Không sợ em ấy sẽ làm ông cụ chịu tổn thương?”
“Này này này, anh hiểu rõ chuyện không vậy.” Nghe xong lời của người này, Chu Hội Thương đẩy gọng kính trực tiếp chen vào phản bác, giọng có chút kích động: “Thời điểm chúng tôi tới, em ấy đã xử lý xong hiện trường. Làm rất tốt nên chúng tôi nhúng tay làm gì, chẳng lẽ tháo băng cầm máu ra để buộc lại cho ông cụ, muốn để người bị thương lại thêm lần nữa xuất huyết?”
Cấp cứu ở hiện trường không phải nói phải có địa vị và danh vọng thì mới được làm. Y học là môn khoa học càng cần kĩ năng nhiều hơn.
“Chính là em ấy không cần sự chỉ đạo của các anh mà có thể cấp cứu ngay tại hiện trường cho bệnh nhân?” Bác sĩ Trương hỏi lại.
Những người khác đối với ông ta nhất trí gật đầu ngầm thừa nhận.
Sự thật chính là sự thật, mặc dù sự thật này làm người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“A, có người sớm đã dạy cô ấy đúng không? Là người nhà của cô à?” Bác sĩ Trương có chỗ lĩnh ngộ nói.
Điểm đó thì ở trong lòng của mấy người Nhậm Sùng Đạt đồng thời cũng có nghi hoặc, Tạ Uyển Doanh đến tột cùng từ nơi nào học được, không có khả năng là tự biết. Y học không có loại khái niệm tự hiểu này, phải luyện tập.
Bác sĩ cấp cứu mang đến máy truyền dịch chờ chữa bệnh, tiếp theo xử lí các bước tiếp theo cho ông cụ, và cảm thán: “Mặc kệ như thế nào, là ông cụ này mạng lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận