Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2260: [2260 ] tranh sủng (length: 3897)

Thời gian đã gần sáu giờ chiều, sắp đến bảy giờ, tiểu sư muội vẫn chưa gọi điện thoại về. Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du nhìn nhau, trong lòng thở dài: Tiểu sư muội Tạ Uyển Oánh có lẽ bận đến mức không thể về nhà thầy Lỗ ăn tối được rồi.
Ngồi đối diện, thầy Lỗ thở dài một tiếng, đã sớm dự cảm sủng nhi mới của mình sẽ là người bận rộn. Quả nhiên là vậy, không thể đến ăn cơm khiến bà có chút nhớ nhung.
Bưng lên đĩa thức ăn cuối cùng, đầu bếp Trương Hoa Diệu tối nay hoàn thành nhiệm vụ liền gọi mọi người vào ăn cơm, nói: "Không cần chờ người nữa, ăn thôi."
Thầy Lỗ hỏi con trai: "Có để dành cơm cho Oánh Oánh không?"
Sau đó họ được biết, Tạ đồng học rất thích ăn cơm rang.
"Để dành cho nàng đầy hai chén cơm rang, để trong nồi cơm điện giữ ấm." Trương Hoa Diệu trả lời mẹ.
"Con để cơm rang cho nàng có ngon không? Con múc một chút, mẹ nếm thử một miếng thay nàng." Thầy Lỗ không mấy yên tâm nói.
Bà mẹ này cưng chiều Tạ đồng học đến mức thái quá. Trương Hoa Diệu lầm bầm đi vào bếp, trong lòng đầy bực bội: "Con đâu có được đãi ngộ này, mẹ chưa bao giờ cho đứa con trai này nếm thử đồ ăn."
"Con bốn mươi mấy tuổi rồi còn ghen tị với một đứa mới đôi mươi, không thấy xẩu hổ sao?" Thầy Lỗ theo thói quen cãi nhau với con trai.
"Mẹ, con mãi là con trai của mẹ mà." Trương Hoa Diệu đáp lại.
Trong mắt con trai, mẹ vĩnh viễn là mẹ. Cũng giống như trong mắt mẹ, con cái mãi là con cái.
Thầy Lỗ nghe xong đứa con trai bốn mươi mấy tuổi vẫn không ngừng tranh sủng trước mặt mình, mí mắt giật giật, nhìn ba đứa cháu trai mà buồn cười.
"Bà nội, ăn thức ăn ạ." Nhận được ánh mắt của bố, Trương Thiên An và Trương Thiên Tinh hai anh em giúp bà nội gắp thức ăn vào bát.
Trương Thư Bình bưng bát cho bà nội múc canh.
"Các con tự ăn đi, bà nội răng không tốt, ăn không được bao nhiêu đâu." Thầy Lỗ bảo cháu trai không cần bận gắp thức ăn, mà nên tiếp đãi khách quý, rồi nói với mấy vị khách đang ngồi, "Các con cứ thoải mái ăn, không đủ thì bảo nó làm thêm vài món nữa, dù sao bây giờ nó ở nhà cũng rảnh mà."
Chỉ có mẹ như thầy Lỗ mới có thể tùy ý sai bảo Trương đại lão lao động.
Nghe được chỉ thị, Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du cầm đũa lên, vừa ăn vừa cẩn thận quan sát các đại lão trên bàn. Thật ra, hai người họ chỉ mong có ai đó gọi điện thoại đến để họ có thể trốn đi như tiểu sư muội.
Ăn cơm cùng đại lão áp lực quá lớn. Họ thấy các đại lão không ăn mấy, mà lại nhìn người khác ăn.
Phó Hân Hằng không vội cầm đũa, giống như một trong những bác sĩ phẫu thuật từng chữa trị bệnh cho thầy Lỗ, đang quan sát tình trạng ăn uống của người bệnh là thầy giáo.
Cháu trai gắp quá nhiều thức ăn và thịt, thầy Lỗ gạt bớt ra, từ từ gắp từng hạt cơm, gần như là đếm từng hạt gạo mà ăn, dễ dàng thấy được là không có khẩu vị gì cả.
Trạng thái của thầy có vẻ hơi kém. Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo lắng.
Có lẽ trận cảm mạo nặng trước kia đã phá hỏng cơ thể vốn đã yếu ớt của thầy Lỗ sau phẫu thuật. Hoặc cũng có thể là cơ thể thầy Lỗ vốn dĩ đã không được tốt trước khi bị cảm, cảm mạo chỉ làm cho tình trạng ấy thêm nghiêm trọng. Chỉ có thể nói, tính cách sáng sủa và kiên cường của thầy Lỗ luôn khiến mọi người lầm tưởng rằng bà đã khỏe hơn rất nhiều.
Tình hình của bệnh nhân tốt hay không, bác sĩ chủ trị là người rõ nhất. Trong tay bác sĩ chủ trị có kết quả các xét nghiệm của bệnh nhân, tuyệt đối không bị các biểu hiện bên ngoài đánh lừa. Mà bây giờ bác sĩ chủ trị của thầy Lỗ chính là con trai của bà, Trương đại lão.
Những người khác, chỉ có thể nhận ra một vài bất thường khi nhìn thầy Lỗ ăn cơm vào thời điểm này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận