Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2064: [2064 ] văn nghệ tên (length: 3854)

Chu Hội Thương ngồi bên cạnh vợ, nắm chặt tay vợ, chưa kịp nhìn đứa bé, trong mắt nhìn vợ tràn đầy lo lắng.
Những người khác đều có thể cảm nhận được lòng người cha lo sợ phập phồng của đứa trẻ. Nghĩ đến người máy kia rất lạnh lùng, cả quá trình giấu bố đứa bé.
Đi qua, Nhậm Sùng Đạt trước tiên đến gần Tào Dũng đang đứng cuối giường, muốn hỏi tình huống bệnh nhân.
Tào Dũng bất chợt quay đầu lại, nhìn về phía trước.
Sao vậy? Nhậm Sùng Đạt nghĩ.
Ở cửa có một bóng người mảnh dẻ như cá chạch không động tĩnh gì mà chui vào. Chỉ là rất nhanh đã bị ánh mắt của mọi người khóa lại.
Tạ Uyển Oánh sững người trong giây lát, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của Tào sư huynh đang nhìn mình: Sao mình vừa vào đã bị Tào sư huynh bắt được vậy?
Thịch thịch, tim đập lỡ hai nhịp.
Một lát sau, thấy Tào sư huynh vươn tay chặn người phụ đạo viên đang định nói gì đó với cô. Tạ Uyển Oánh chớp chớp mắt, hơi cúi mặt, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, muốn Tào sư huynh giúp cô nói chuyện.
"Ngươi đó, ngươi..." Phát hiện ra nàng vụng trộm đi theo tới, Nhậm Sùng Đạt nói cô, lại bị Tào Dũng ngăn lại, đành phải xoa hông đi đến bên cạnh.
Cao Chiêu Thành nhìn một màn này, thầm che miệng lại cười, nghĩ Tào Dũng này đúng là như người khác nói, kể từ khi lọt vào hố tình yêu thì đã thay đổi thành người khác rồi.
Trước đây, người khác chưa từng thấy Tào Dũng một lòng che chở ai như vậy.
Không nói gì, không muốn chọc phụ đạo viên nổi giận, Tạ Uyển Oánh im lặng đến gần bên giường nhìn sư tỷ, không nhịn được hỏi Tào sư huynh: "Sư huynh, Lý sư tỷ thế nào?"
"Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao?" Tào Dũng nhẹ nhàng nói với cô.
Đúng rồi, sư huynh đã nói, sản phụ để lại cho hắn xử lý, cô tới xử lý hài tử. Tào sư huynh nói được là làm được. Tạ Uyển Oánh nhỏ giọng báo cáo với sư huynh: "Hài tử nằm trong lồng ấp, tạm thời nhiệt độ cơ thể không bất thường."
Cô sư muội này trong đầu chỉ toàn hai chữ học thuật.
Những người khác nhìn thấy cô một đầu óc chỉ có vậy, lại nhìn vẻ mặt Tào Dũng, không biết nên khóc hay nên cười.
Tào Dũng thì không cảm thấy gì, ánh mắt đen láy rơi trên khuôn mặt rạng rỡ như hoa xuân của cô, tựa hồ có thể cảm nhận được loại cảm giác vui vẻ như bay của cô khi cứu được người, bản thân hắn chẳng phải cũng giống cô sao.
Chu Hội Thương nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu lại.
Thấy vậy, Nhậm Sùng Đạt trấn an hắn: "Hài tử chúng tôi đã đi xem qua rồi. Niếp Gia Mẫn sắp quay lại bệnh viện, tình huống vẫn ổn."
Hài tử và con dâu cùng chịu tội, Chu Hội Thương không phải không biết, đưa ra yêu cầu với những người khác: "Mọi người đừng tìm hiểu ngọn ngành chuyện gì đã xảy ra với hài tử. Nàng sẽ trách cứ bản thân cả đời."
Có một số bà mẹ sẽ áy náy cả đời vì không thể mang thai và sinh con khỏe mạnh.
Lý Hiểu Băng thật sự rất yêu rất yêu đứa bé này.
"Mọi người muốn đặt tên gì cho hài tử?" Cao Chiêu Thành hỏi bố đứa bé.
Vấn đề này đã được bàn bạc xong với vợ từ sáng sớm. Chu Hội Thương nói: "Đặt là Đông Sáng. Mùa đông đông, sáng sủa sáng. Dù là con trai hay con gái, vì biết trước là đứa bé sẽ chào đời vào mùa đông, hy vọng đứa bé có thể trở thành một tia sáng trong mùa đông."
"Tên này rất văn nghệ, không tệ đấy." Nhậm Sùng Đạt nghe xong thì khen ngợi.
"Con dâu ta ở trong phòng Tào Dũng tìm sách đọc, có được linh cảm." Chu Hội Thương nói về lý do mà bọn họ đã đặt tên cho đứa con này.
Tào Dũng nghe đến đây, đột nhiên trong đầu như chuông báo động kêu lớn, vội lên tiếng trước: "Không cần khách khí, thật ra chuyện này không liên quan đến ta."
"Đừng nói vậy." Chu Hội Thương quay đầu, vô cùng cảm kích nói với hắn, "Ta với Hiểu Băng đã bàn với nhau từ trước rồi, muốn báo đáp ngươi thật tốt. Hài tử không sao, tất cả đều nhờ có ngươi."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận