Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3861: [3861 ] thích (length: 4037)

Tào Đống cùng vợ của hắn được đơn vị gọi về để làm việc. Tào nhị ca thần tiên ca ca thì có hội chẩn. Hai người không vội đến ngay, lại là vì nghe nói quốc trắc hôm nay có biểu diễn đại thủ thuật, nếu như bọn họ rảnh rỗi cũng nhất định chạy đến quốc trắc để nâng đỡ tương lai con dâu của lão tam.
Ở Tào gia, ai cũng biết, Tào Đống có ở nhà hay không chỉ cần nghe tiếng của đứa trẻ con là biết.
"Xinh đẹp có tới không?" Đi ngay phía trước, tiểu bằng hữu Tào Trí Nhạc đứng ở cửa sân gọi người.
"Không lớn không nhỏ." Lãnh Như Trân xoa đầu nhỏ của con trai để dạy bảo.
Tính tình tiểu bằng hữu trước giờ đều hành động nhanh như gió như mưa, cứ như một con quỷ nhỏ không đâu vào đâu. Vừa gọi xong tỷ tỷ xinh đẹp, lại nghe thấy tiếng xe nhị thúc đến, Tào Trí Nhạc quay đầu chạy: "Xe đạp của ta——"
Đường phố ở thành phố lớn xe cộ đông như mắc cửi, tính an toàn lại thấp, vì thế mà khát khao được chạy xe đạp của tiểu bằng hữu chỉ có thể thực hiện ở trong đại viện.
Tào Chiêu từ nhà lão tam cầm xe đạp trẻ em chủ động mang đến nhà tổ Tào gia, làm nổi bật lên việc bản thân là một đại lão khoa nhi am hiểu thế giới nội tâm của các tiểu bằng hữu.
Đừng vội khen, cứ nhìn tiểu bằng hữu chạy quá gấp, đến chỗ ngưỡng cửa thì không thấy rõ dưới chân, một cú đập đầu té xuống đất.
"Ngã!" Ngô Lệ Tuyền kinh hãi thất sắc, định chạy qua xem thì phát hiện xung quanh toàn là đoàn bác sĩ, không ai kinh động.
Bác sĩ, nhìn bệnh nhân thấy quá nhiều rồi, đối với các loại bệnh lặt vặt là đã tê liệt, không có cảm xúc.
Đẩy xe đạp đến trước mặt tiểu chất tử, Tào Chiêu nói: "Ngươi cho ta dập đầu đấy hả, Tào Trí Nhạc?"
Tào Trí Nhạc ngẩng cái mặt nhỏ bầu bĩnh, hai gò má giận đến phúng phính, từ lâu đã biết nhị thúc là đại lão khoa nhi sẽ không đồng cảm với hắn.
Đúng, ai bảo ngươi chạy bộ không nhìn đường, ngã đáng đời. Trẻ con thì phải chịu sự dạy dỗ. Đại lão khoa nhi nghĩ như vậy.
"Ngươi tự đứng dậy được không, Trí Nhạc."
Chuyến này là mẹ ở bên nói với hắn, bảo hắn không cần diễn kịch nữa.
Tào Trí Nhạc tức tối đứng dậy từ dưới đất, vốn mong chờ tỷ tỷ xinh đẹp qua đỡ hắn, kết quả tỷ tỷ cũng là đại lão bác sĩ, không để ý đến hắn.
Đông đông đông, mái tóc ngắn soái khí rung lên, tiểu bằng hữu vốn ham chơi không ngừng cố gắng từ tay nhị thúc tiếp nhận xe đạp cưỡi chơi.
Lỗ lão sư ngồi ở trong phòng nhìn đứa trẻ con trong sân, mắt cứ như bị dán chặt.
Có một số người già càng lớn tuổi càng ôm ấp loại quyến luyến đối với trẻ con. Đây đại khái là sự chờ mong hy vọng đã khắc trong gien của con người. Trẻ con giống như lá cây non mới nhú đại biểu cho sự sống sinh sôi nảy nở không ngừng.
Trương Hoa Diệu với đôi mắt nhỏ màu xám yên lặng nhìn mẫu thân.
Phanh một tiếng, Tào Trí Nhạc đạp xe đụng vào cái cây lớn trong sân. Đứa nhỏ này chơi đến hăng hái có lẽ cảm thấy đụng vào cây rất thích thú, đụng một lần cũng không bị té xuống xe, lùi lại đến đụng thêm một lần nữa.
Mấy bác sĩ nhà Tào đang ở trong phòng nhìn mà mất cả hứng.
"Trí Nhạc." Tào nãi nãi cũng đi ra, hỏi tiểu cháu chắt, "Cây nó không đau sao?"
"Cây nó sẽ đau sao?" Tào Trí Nhạc quay đầu hỏi ngược lại thái nãi nãi.
Hai cái học sinh trung học đệ nhất cấp nhận được sự giáo dục tốt đẹp vừa nãy nổi giận đùng đùng, hét với tiểu bằng hữu: "Ngươi đáng đ·á·n·h, Tào Trí Nhạc."
Ánh mắt của những người khác nhất loạt nhìn về phía người đầu têu mang xe đạp trẻ em đến, đại lão khoa nhi.
Tào Chiêu chỉ đành phải vuốt vuốt mái tóc đào tâm quyến rũ của mình, đi qua tự mình dạy dỗ tiểu bằng hữu.
"Tới tới tới, ngươi nói nó không đau đúng không?"
Tào tiểu bằng hữu bị nhị thúc xách xuống khỏi xe đạp, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước cái chỗ mà mình đã đụng vào cây đại thụ.
"Nơi này là vết thương của nó, ngươi nói nó đau không đau?"
Trong hốc mắt nhỏ của Tào Trí Nhạc nước mắt chực chờ tuôn trào, tiểu bằng hữu biết mình đã sai rồi, cảm nhận được đại thụ bị đau.
Sự giáo dục tốt nhất chính là dạy trẻ con về sinh mệnh, về sự sống. So với việc la lối kêu con nít không được hái hoa thì không bằng trực tiếp nói cho con nít biết rằng hoa mà bị hái sẽ phải ch·ế·t.
Đây là sự giáo dục trong nhà bác sĩ. Tạ Uyển Oánh cảm thấy bản thân mình sẽ càng ngày càng thích Tào gia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận