Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3407: [3407 ] không thiếu cái lạ (length: 3888)

Quả thật, sư huynh Tào có chút kỳ lạ, hai mắt nhìn kính hiển vi không động đậy rất lâu rồi, tựa như phát hiện ra càng nhiều vàng ở bên trong, làm người ta không thể không sinh ra chút mơ hồ không đúng.
Chẳng lẽ sư huynh Tào từ cái lam kính bệnh lý mỏng này phát hiện ra kinh nghiệm liên quan gì, trước đây sư huynh có từng thấy bệnh án tương tự? Có lẽ sư huynh Tào thật có kinh nghiệm ở phương diện này, sớm có nghe nói trước khi tốt nghiệp sư huynh Tào chút nữa là ở lại khoa ngoại bụng chứ không phải là khoa ngoại thần kinh.
Là như thế phải không?
Cảm giác được ánh mắt của nàng, Tào Dũng quay mặt sang, khóe miệng không kìm được cong lên với nàng.
Đối diện với nụ cười mang chút thâm ý của sư huynh, Tạ Uyển Oánh nhất thời xấu hổ.
Trong mắt sư huynh rành rành viết: Từ lúc ngươi đến đây sự chú ý một mực không đặt ở trên người ta, sao bỗng dưng lại muốn nhìn ta?
Để tiếp thêm mặt mũi cho các thầy giáo khác cùng sư huynh, Tạ Uyển Oánh đi theo đại đội đi thăm các phòng nghiên cứu khác ở bên cạnh.
Chờ tất cả mọi người đi ra, Tào Dục Đông cùng hai người con trai ở riêng nói chuyện.
Tào Đống đặt tay lên vai lão tam: "Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Lão đại cũng nhận ra sự khác thường của đệ đệ.
Tào Dũng quay đầu hỏi cha già: "Ba, ba chưa gặp qua trường hợp tương tự sao?"
Có vài lời khi có mặt học sinh thì không tiện nói ra. Không thể nói là miếng lam kính bệnh lý này nhìn lên có chút không giống bệnh mà giống một sự cố được sao? Chính vì vậy, khi vừa thảo luận suy đoán về căn bệnh, các thầy giáo ai nấy đều thận trọng, chỉ dám nhắc chữ mà không dám lỡ lời.
Tào Dục Đông nói một cách thực sự cầu thị: "Như cô ta nói, là phát triển mãn tính, có khả năng là bệnh tự thân của người bệnh cũng có thể là những nhân tố khác."
Tào Đống lại lật xem tài liệu bệnh nhân nói: "Người nhà này dám đem di thể bệnh nhân hiến tặng cho viện y học chúng ta."
Ý tại ngôn ngoại, nếu nguyên nhân cái chết của bệnh nhân thật sự có bí mật không thể cho người khác biết, vậy người nhà này nào dám đưa thi thể cho bác sĩ giải phẫu phải không?
Tào Dũng không hoàn toàn tán thành.
Coi như người khoa ngoại thần kinh hiểu rất rõ đại não người, thì đại não người cũng không thiếu cái lạ. Có người gây án thật sự không sợ đem bằng chứng phạm tội trực tiếp đưa đến trước mắt cảnh sát đó thôi.
Nghe xong lời đệ đệ nói, Tào Đống dựng tóc gáy.
"Ba." Tào Dũng cho cha già đưa ra ý kiến: "Khi ba thiết kế khóa đề cho cô ta, đừng chỉ chú ý đến trái tim."
"Ngươi muốn mượn việc công báo việc tư sao?" Tào Đống nói đệ đệ mình tư lợi: "Ba làm về tim mạch, có thể giúp ngươi lẫn vào khoa ngoại thần kinh à?"
"Sao lại không thể?" Tào Dũng nói, "Cô ta đang làm nghiên cứu cơ sở mà."
"Cô ta đang làm xơ hóa cơ tim."
"Ai nói xơ hóa chỉ có ở tim."
Xơ hóa là một đề tài toàn thân, phổi, tim, gan, tuyến tụy, thận, lá lách, mắt, não bộ, tủy xương đều có. Các yếu tố thường thấy nhất có thể là lão hóa, nhiễm trùng..., quá trình biến đổi bệnh lý có thể tham khảo lời giảng trước đây của bạn học Tạ.
Không nói các khí quan khác, nếu chỉ do yếu tố lão hóa đơn thuần mà gây ra thì, Tào Dũng nói: "Chắc chắn không chỉ ở tim, tổ chức não cũng sẽ có biến đổi bệnh lý đồng bộ."
"Cô ta muốn điều tra nguyên nhân cái chết của ai?" Tào Dục Đông thừa nhận không tiếp xúc nhiều với cô bé này, chỉ có thể hỏi lão tam, người hiểu rõ cô ta hơn.
Tào Dũng nói: "Người kia có lẽ còn chưa chết."
Tào Đống nói: "Chưa chết là bị bệnh, phải đi kiểm tra chứ?"
"Có thể là không kiểm tra ra."
"Không kiểm tra ra chẳng phải là không bệnh sao?"
Cho nên hắn muốn kéo cô vào khoa ngoại thần kinh giải quyết chuyện cô ta dường như đang gặp ác mộng. Vấn đề bây giờ nhìn lại, có khả năng không phải ác mộng.
Một đám bạn học khi di chuyển vị trí mới phát hiện có một bạn học dường như không thấy đâu từ nãy giờ: "Ngụy Thượng Tuyền đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận