Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1971: [1971 ] không nói dối (length: 3949)

[1971] Không nói dối
Mẫn a di hoàn toàn không hiểu ra sao, nói: "Lúc đó ta đưa tay ra muốn kêu nàng mau cứu ta, nàng như thể từ đầu đến cuối không thấy ta vậy, mắt nàng đáng sợ lắm, như người c·h·ế·t ấy."
"Mắt bác sĩ Hồ đáng sợ?"
"Ta thấy đôi mắt nàng cứ lạnh tanh, không có ánh sáng."
Không có ánh sáng, không có tiêu cự, chẳng phải đôi mắt này là bị mù sao? Nếu không mù thì thị lực cũng phải giảm đi nhiều lắm.
Bác sĩ Hồ không hề nói dối, nàng thật sự không nhìn thấy bệnh nhân ngã xuống, vì mắt nàng không nhìn rõ.
Tạ Uyển Oánh sững người một lát, sau đó nhớ lại cuộc đối thoại lúc đầu mình vào văn phòng tìm bác sĩ Hồ.
Câu đầu tiên bác sĩ Hồ hỏi nàng có phải tới trách móc nàng không báo cho ai biết. Điều này cho thấy bác sĩ Hồ vốn định báo cho người khác, nhưng có lẽ do Tạ Uyển Oánh hành động nhanh hơn nên không cần thiết nữa. Vì sao bác sĩ Hồ lại muốn báo cho người khác mà không tiến hành cấp cứu ngay tại chỗ? Vì mắt bác sĩ Hồ không nhìn rõ nên không biết chuyện gì đã xảy ra, chứ đừng nói đến việc tham gia cấp cứu.
Bác sĩ Hồ nói, lúc ấy nàng đi tìm đồ ở cầu thang, có lẽ là đang tìm đồ mình đánh rơi. Tìm không thấy nên chỉ đành vội vàng quay lại văn phòng. Vật này có thể liên quan đến bệnh ở mắt. Không loại trừ khả năng nàng quay về văn phòng là để tìm thuốc nhỏ mắt cấp cứu.
Bệnh về mắt của bác sĩ Hồ không phải bệnh mắt bình thường.
Xem ra tất cả những điểm khả nghi này đã được giải quyết dễ dàng.
"Mẫn a di, dì tìm lại được điện thoại chưa ạ?" Tạ Uyển Oánh nhìn chiếc điện thoại từng bị thất lạc trong tay Mẫn a di.
"Rồi, sau này nghe nói là công nhân vệ sinh nhặt được, đưa cho phòng ban liên quan của bệnh viện các cháu. Cháu của ta sau này đến bệnh viện nhận thông báo rồi đến lấy lại, còn tưởng rằng bị người ta trộm định báo công an." Mẫn a di đáp.
Điểm nghi ngờ về chiếc điện thoại di động bị mất cũng được giải quyết. Xem ra mắt của bác sĩ Hồ thật sự có vấn đề. Tạ Uyển Oánh nói với Mẫn a di: "Xin dì thông cảm cho cô ấy, cô ấy không cố ý đâu. Có lẽ cô ấy muốn giúp, nhưng lúc đó có thể không đủ khả năng."
Mẫn a di nghe xong, chớp mắt mấy cái, có vẻ không hiểu lắm mà lại như hiểu ra.
Vì liên quan đến riêng tư của bác sĩ Hồ nên Tạ Uyển Oánh trước mắt không nói rõ. Hơn nữa, có thật bác sĩ Hồ không nhìn rõ hay không vẫn cần phải thẩm tra thêm. Chưa xác định sự tình tốt nhất không nên nói bừa, đây là kinh nghiệm xương máu.
Cộc cộc, có tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?" Mẫn a di hỏi, "Cửa không khóa."
Cửa bị đẩy ra. Bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân là bác sĩ Tề sải bước vào trước, đứng ở cuối g·i·ư·ờ·n·g bệnh nói với bệnh nhân: "Lúc trước tôi đã nói với bà rồi, mời chuyên gia thần kinh ngoại khoa của quốc hiệp đến khám cho bà, xem tình trạng sức khỏe của bà ra sao. Chúng tôi đã mời bác sĩ Tào, chuyên gia thần kinh ngoại khoa của quốc hiệp tới. Hôm nay là ông ấy tranh thủ thời gian đến."
Bác sĩ điều trị chính vừa nói xong, Mẫn a di liền rối rít cảm ơn chuyên gia đã đến xem cho mình: "Vất vả cho chuyên gia rồi."
Một đoàn người theo sau bác sĩ Tề tiến vào.
Tạ Uyển Oánh xoay người đối diện cửa, thấy thân ảnh cao ráo đẹp trai của sư huynh Tào cùng bộ áo blu trắng quen thuộc của viện quốc gia xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Tào Dũng muốn làm việc nên chỉ nhìn thoáng qua cô, không hàn huyên gì, đôi mắt luôn nở một nụ cười ôn hòa vững vàng với cả bệnh nhân.
Tạ Uyển Oánh chủ động nhường chỗ cho sư huynh.
Tào Dũng tiến đến bên g·i·ư·ờ·n·g bệnh, trước tiên bắt mạch cho bệnh nhân.
"Oánh Oánh, đã lâu không gặp."
Nghe cái giọng nói líu lo như chim sẻ kia, đích thị là sư huynh Thân.
Thân Hữu Hoán mặc bên ngoài áo blu trắng, hàng cúc áo trước ngực chưa kịp cài, chân mang theo gió chạy vù vù vào phòng bệnh, thấy tiểu sư muội liền chào hỏi.
Cám ơn mọi người ủng hộ!!! Chúc mọi người ngủ ngon ~ (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận