Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 61 - Sơ cứu chấn thương (1)



Chương 61 - Sơ cứu chấn thương (1)




Tạ Uyển Doanh đi đến phòng khám ở bệnh viện, ở đây chỉ có một số phòng khám là mở vào ban đêm. Hầu như là không có người đi vào hành lang tầng hai vì rất tối, ở đây có một hàng điện thoại để bàn, cô nhanh chóng gọi điện thoại về nhà nhân lúc không có ai.
Tôn Dung Phương về đến nhà rồi, buổi tối sau khi nhận được điện thoại của con gái rất vui mừng nói: “Mẹ đang định gọi điện thoại cho con, mẹ quay lại và nói với dì của con là, nói là con lúc ở trên tàu hỏa con đã cứu người đó. Dì nói, đến lúc nào đó con hãy liên hệ với anh họ của con, hiện tại anh họ của con đang học ở Đại học Y Trung Sơn. Mẹ nói là được, con đang thiếu người dạy cho con.”
Thái độ của Chu Nhược Mai thay đổi rồi sao? Là sẵn sàng chấp nhận thất bại sao?
Tạ Uyển Doanh không vui vẻ như mẹ cô nghĩ.
“Mẹ, về đến nhà rồi thì mẹ đi nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho con nữa.” Tạ Uyển Doanh nói với mẹ một câu cuối cùng vì cô không muốn mẹ cô phải cả ngày lo lắng cho mình nữa.
“Mẹ biết con sẽ cố gắng học hành chăm chỉ. Nhưng, mẹ muốn nói với con, những điều mà dì con vừa nói là đúng rồi. Nếu mà con có thời gian hãy thử yêu đương trong lúc con đang học đại học đi. Nếu không sau tám năm học con đã quá lớn tuổi để tìm được một đối tượng vừa ý.”
Sớm biết là Chu Nhược Mai không thể chấp nhận được sự thất bại này. Bà biết rằng thế hệ trẻ cần tập trung vào sự nghiệp tuy nhiên bà ta lại nói những điều này với cô khi cô bắt đầu đi học rồi.
Nói xong, Tôn Dung Phương nghĩ đến những gì người khác nói, và bà nói: “Đương nhiên là như ông ngoại của con đã nói, điều quan trọng nhất vẫn là để con đi học, những vấn đề khác không quan trọng để sau đi.”
Ông ngoại là người đã từng được đi học thì sẽ có suy nghĩ khác với những người còn lại, Tạ Uyển Doanh xúc động, ở trong nhà cuối cùng cũng có một người lớn tuổi vậy mà đồng cảm với người trẻ, đó không phải là chuyện dễ dàng.
Sau đó Tạ Uyển Doanh yêu cầu mẹ cô đừng có gọi điện thoại cho cô, cô sẽ thường xuyên tự gọi điện thoại về nhà để báo cáo tình hình. Có con gái hiểu chuyện như vậy, Tôn Dung Phương yên tâm mà cúp điện thoại.
Hoàn thành nhiệm vụ gọi điện về nhà, Tạ Uyển Doanh quay lại và nhớ đến cảnh được gặp Tam Kiếm Khách tối nay.
Cảm xúc dâng trào, ánh mắt Chu Hội Thương nhìn cô giống với ánh mắt mà cô đã nhìn Nhậm Sùng Đạt, cô luôn nghi ngờ bản thân là một cô gái thì liệu có thể trở thành một bác sĩ giỏi không. Nếu biết cô muốn chọn trở thành bác sĩ phẫu thuật lồng ngực, có lẽ Chu Hội Thương sẽ là người đầu tiên ra mặt và phản đối chuyện đó .
Chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện thôi.
Khi trở lại trường học, bởi vì Triệu Điềm Vĩ từng nhắc đến rằng trong bệnh viện có căng tin, đặc biệt chuyên bán các thiết bị y tế. Tạ Uyển Doanh vội vã đi tìm.
Với sự cung cấp thông tin của Triệu Điềm Vĩ, không quá khó để tìm thấy cửa hàng này. Buổi tối, cửa hàng cũng không có khách hàng. Tạ Uyển Doanh đứng một mình ở trước quầy hàng để chọn banh, nhíp và một số đồ dùng dùng trong y tế khác nữa, có những đồ dùng này, ở ký túc xá cũng có thể học cách buộc chỉ khâu vết thương trước.
Rất khó để chọn lựa, không chú ý. Có người đã sớm đứng cạnh cô và lặng lẽ nhìn cô. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì cô phát hiện khuôn mặt của người đàn ông đó rất quen.
Cô nhìn người bên cạnh, vội vàng quay mặt lại, lưu lại là khuôn mặt anh tuấn có vẻ là một nam sinh lạnh lùng.
“Cậu muốn mua gì?” Chủ cửa hàng hỏi nam sinh.
“Cháu muốn mua…”
Đây là một giọng nói trầm có thêm chút buồn, làm Tạ Uyển Doanh nhớ ra cuộc điện thoại tối qua và hỏi: “Cậu có phải là lớp trưởng Nhạc không?”
Triệu Điềm Vĩ nói là hôm qua người đã thông báo về cuộc họp lớp cho lớp chúng ta đó là Nhạc Văn Đồng sẽ là lớp trưởng tạm thời của chúng ta.
Được cô nhắc tên, Nhạc Văn Đồng chỉ có thể gật đầu.
Hai người họ không hẹn nhau mà lại cùng nhau mua đồ, gần như là giống nhau, chúng đều là những dụng cụ dùng để học các thao tác phẫu thuật cơ bản như là kim tiêm, sự khác biệt là, Nhạc Văn Đồng mua nhiều hơn cô, rõ ràng nhận thấy cô cần tiết kiệm tiền.
Lại có khách hàng khác đến, đây là một khách hàng lớn. Là một người đàn ông gầy, dáng vẻ nhỏ bé đi đến. Chỉ nghe thấy lời chào hỏi nhiệt tình của bà chủ: “Bác sĩ Trương xin chào, xin chào.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận