Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2153: [2153 ] không đi không được (length: 3951)

Bác sĩ hết giờ làm thì cũng như những người làm nghề khác, có thể nghỉ ngơi liền sẽ nghỉ, không ai dại dột mà chủ động ôm việc vào người. Cũng giống như các bậc đại lão vậy.
Nghe đâu đó nói vị đại lão khoa nhi này ngấm ngầm xúi giục Tạ đồng học học sách khoa nhi, cứ hết cuốn này đến cuốn khác mà ra sức nhét vào trước mặt bạn học Tạ. Có lẽ người ta là người khoa nhi, sớm đã lén lén lút lút thu thập được mọi thông tin về bạn học Tạ rồi.
Nhìn những biểu cảm lộ rõ trên mặt của đám người kia, La Cảnh Minh lại càng cạn lời. Đám người này vậy mà còn mặt dày đến cáo trạng trước. Bọn họ ở khoa nhi thu thập thông tin về sinh viên y ưu tú thì có gì sai. Thử hỏi xem khoa ngoại tổng quát hai bọn họ và khoa ngoại gan mật lại có thể làm như không nghe không thấy việc muốn giành người mới sao. Bất kể là bệnh viện nào, phòng khoa nào, đối với những nhân tài phù hợp với mình đều là cầu còn không được, chưa bao giờ thấy đủ.
La Cảnh Minh chỉnh mắt kính rồi chỉ vào hai người bên khoa ngoại tổng quát hai, nói thẳng một sự thật: "Chúng ta ăn cơm ở chỗ cách vách bọn họ, tiếng ồn của bọn họ cả thế giới đều nghe thấy."
Không phải khoa nhi bọn họ muốn nghe lén, mà là do người khoa ngoại tổng quát hai tự mình lớn tiếng, khi nhận điện thoại thì biểu hiện như thể quân lính tan rã. Khiến cho Niếp Gia Mẫn cùng với sư huynh La này của mình thấy thật sự không yên tâm. Vừa hay là ăn cơm xong định đi thì thấy xe của khoa ngoại tổng quát hai phía trước đi cùng hướng với bọn họ, tiện đường nên đến xem sao.
Nếu bọn họ làm tốt chuyện này, Niếp Gia Mẫn và hắn hà tất phải lên tiếng, liếc một cái là trực tiếp đi thôi. Ở trong lâm sàng, không có bác sĩ nào lại thích can thiệp vào công việc của đồng nghiệp, là vì tôn trọng lẫn nhau.
Chẳng qua là thân phận của bệnh nhân này tương đối đặc biệt, lại là em trai của Tạ đồng học. Nếu như bị Tạ đồng học biết được thầy cô khoa nhi đã ở ngay bên cạnh mà không trông nom gì cả, chỉ lo chạy, trơ mắt nhìn những người khác ép em trai nàng điều trị, vậy thì thôi, mặt mũi của các thầy cô và sư huynh khoa nhi còn đâu nữa mà nhìn. Đây là đã mất hết tính chuyên nghiệp rồi, là vi phạm nguyên tắc của bác sĩ khoa nhi. Niếp Gia Mẫn và hắn đương nhiên không thể nhẫn nhịn được, chỉ đành phải vào nói chuyện.
Nghe được lý do đến đây, Khâu Thụy Vân túm lấy Tôn Ngọc Ba mắng: "Nhìn đi, còn nói không phải là do các người khoa ngoại tổng quát hai tiết lộ à?"
Tôn Ngọc Ba đầy mặt hắc tuyến: khoa ngoại tổng quát hai bọn họ dù có lớn tiếng hơn một chút, chẳng lẽ khoa nhi bên cạnh sẽ không nghe thấy sao?
"Ngươi nói xem, ngoài bọn họ ra, thì còn có ai nghe thấy các ngươi nói chuyện nữa?" Khâu Thụy Vân đã lờ mờ cảm nhận được chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
So với các khoa khác, người khoa nhi làm việc rất đỗi cẩn trọng, đặc biệt là Niếp Gia Mẫn còn là một đại lão nổi danh là cẩn thận. Mà ngay cả một người như Niếp Gia Mẫn mà cũng bị người khoa ngoại tổng quát hai làm cho kinh động đến mức phải chạy sang, thật sự không biết người khoa ngoại tổng quát hai đang làm cái gì.
Làm thầy thuốc, gặp phải tình huống khó khăn gì thì cũng nên giữ bình tĩnh trước đã, có được không hả?
Nghe xong câu đó, đám người ở khoa ngoại tổng quát hai liền bắt đầu phủi sạch trách nhiệm, Thi Húc bọn họ cùng nhau nhìn Tôn Ngọc Ba, trong mắt đều tràn đầy sự bất lực.
Chỉ cần gặp chuyện là hốt hoảng hết cả hồn vía, đó là đặc điểm của tiểu Tôn lão sư rồi. Không chỉ người của khoa ngoại tổng quát hai biết, mà cả viện đại đa số mọi người cũng đều biết. Khâu Thụy Vân hiểu rõ sai lầm lớn nhất của mình chính là đã gọi điện thoại rồi lại chọn người con ruồi không đầu như tiểu Tôn để nhờ giúp đỡ.
Tôn Ngọc Ba cuống cuồng, nói: "Nào có chứ. Không có. Chỉ có khoa nhi bọn họ thôi."
"Nói bậy, ít nhất là người bên khoa ngoại tiết niệu cũng ở đó nữa đấy." La Cảnh Minh lại vạch trần thêm một lớp nữa.
Người trong cùng một bệnh viện đi ăn cơm với nhau, đồng nghiệp quen nhau thì sẽ hay giới thiệu những quán ăn ngon cho nhau, dẫn đến việc rất dễ dàng gặp người quen khi đi ăn ở ngoài. Một đống người vốn đã sớm c·h·ế·t lặng rồi, không nghĩ tới lại chẳng có ai để tâm.
Mà đám người khoa ngoại tiết niệu kia thì cả viện đều biết là rất thích nghe lén. Nếu như mà không có mặt người khoa ngoại tiết niệu ở đó thì Khâu Thụy Vân xin thề là có thể tháo đầu của mình xuống được đấy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận