Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 694: Gửi cô ấy đi



Chương 694: Gửi cô ấy đi




Chương 694: Gửi cô ấy đi
Thế là Hà Quang Hữu bọn họ bị hai người có chút giống bác sĩ phẫu thuật mới đến phàn nàn vào giữa buổi trưa.
Theo quán tính, nhường nhịn đã trở thành thói quen của bác sĩ, đôi khi trong đầu lại hình thành ý niệm rằng đây là kim chỉ nam trong cuộc sống. Giống như Triệu Minh Hoa vẫn luôn miệng ba hoa rằng mình là ông hoàng nhân cách.
Người có dũng khí mới có thể phá vỡ được những quy phạm thông thường…Trong đầu Đào Trí Kiệt đột nhiên vang lên lời nói này của viện trưởng Ngô.
Viện trưởng Ngô lúc giảng lời này, đối mặt với những lời nói của đa số nhân viên bệnh viện, ông mong những người lớn tuổi không mất đi dũng khí để chiến đấu, dũng cảm phá vỡ những định kiến thông thường. Y học là một môn học cần dũng khí, nhất là đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói.
Sau khi làm rõ mấu chốt của vấn đề, khuôn mặt Đào Trí Kiệt trở nên nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều trông thấy tay của anh nắm thành nắm đấm, khẽ chống ở nhân trung dưới mũi, như thể anh đã hạ quyết tâm.
Trông thấy biểu cảm này của anh, Triệu Hoa Minh có chút chột dạ: “Bác sĩ Đào, anh định…”
Vu Học Hiền đỡ kính mắt, ngồi đối diện quan sát Đào Trí Kiệt. Một khi khuôn mặt của Tôn Phật đang tươi cười bỗng trở nên nghiêm túc, giống như Phật Tổ Như Lai trấn áp Tôn Ngộ Không, bất luận là kẻ nào cũng không muốn lay động tới hắn. Vấn đề là Đào Trí Kiệt dự định sẽ thuyết phục Triệu Hoa Minh ra sao, càng không thể dùng biện pháp cứng rắn với tiền bối cùng khoa, lại là cháu trai của giáo sư ngoại khoa.
Đào Trí Kiệt cúi gằm mặt, đưa mắt nhìn về phía người phía sau: “Doanh Doanh, em nghĩ ông nội cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào, liệu có thích hợp không?”
Nhận được câu hỏi đột ngột từ đàn anh, Tạ Uyển Doanh nhướng mày nhanh chóng đáp: “Giáo sư Triệu có thể không biết nhiều về cháu trai của ông ấy.”
“Cái gì ?” Triệu Hoa Minh kinh ngạc nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô: “Nó là cháu của ông, từ nhỏ đã là do một tay ông nuôi nấng, làm sao mà ông có thể không hiểu nó nghĩ gì. Cháu mới là người không hiểu!”
“Bạn học Triệu Điềm Vỹ trước đó khi ở nhà, có thể ông là người hiểu cậu ấy nhất. Nhưng từ khi cậu ấy lên đại học, không thường xuyên ở nhà, ông có ít thời gian với cậu ấy hơn, phần nhiều tin tức ông nghe về Triệu Điềm Vỹ đều là truyền miệng. Ông có thể nghe được rằng thành tích của cậu ấy ở lớp xếp sau mười người, học tập không được tốt. Nhưng cũng phải cân nhắc rằng nội bộ lớp chúng cháu cạnh tranh rất kịch liệt, thành tích của cậu ấy nếu so với các khoa khác phải nằm trong top đầu. Ý cháu là Triệu Điềm Vỹ trên thực tế là một sinh viên rất ưu tú. Cháu nghĩ chúng ta nên tôn trọng quan điểm của cậu ấy về căn bệnh của mình.” Tạ Uyển Doanh nói từng câu từng câu, như một lời tuyên bố.
Tạ Uyển Doanh nói một cách rất chính trực.
Khuôn mặt Triệu Điềm Vỹ đỏ bừng lên, nhất thời không hiểu được ý tứ trong câu nói của cô, chỉ có thể xua tay nói: “Cậu không cần nói tốt về mình với ông đâu, tôi biết ý của cậu là gì mà. Cậu đừng dùng chiêu dương đông kích tây, cố gắng thuyết phục tôi.”
“Nếu như giáo sư Triệu không tin lời của cháu, ông có thể trực tiếp tới phòng bệnh kiểm tra tình hình của bạn học Triệu Điềm Vỹ.” Tạ Uyển Doanh căn cứ vào sự thật để đưa ra lời nói của mình.
“Ý cháu là muốn ông làm giải phẫu trên người cháu mình sao?” Triệu Hoa Minh chỉ ngón tay lên mặt mình nói.
“Cậu ấy muốn tra ra nguyên nhân bệnh. Cũng không muốn tái phát lại trong tương lai. Cậu ấy không quan tâm đến việc bệnh vàng da đã biến mất hay chưa nhưng cậu ấy lại sợ rằng bệnh này sẽ không bao giờ được chữa khỏi. Đối với những phương pháp phẫu thuật hiện thời, cậu ấy đương nhiên là có cảm giác tiêu cực.” Tạ Uyển Doanh nói ra nỗi khổ của bạn mình.
“Đi, cháu không cần nói nữa, ông đi hỏi nó một chút!” Triệu Hoa Minh tức giận, đẩy ghế ra vội bước đi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận