Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2315: [2315 ] âm thầm (length: 4020)

Đi theo các lão sư đi ra ngoài.
"Ngươi đói không? Khám xong cho bệnh nhân đợi một lát ta mang ngươi đi ăn đồ." Ngũ Mãn Trọng nghiêng đầu qua, ôn tồn nói với nàng.
Vị lão sư mới xuất hiện này đối xử với người khác giống hệt thần tiên ca ca. Tạ Uyển Oánh gật đầu. Sớm biết các lão sư không thể nào rảnh rỗi đến mức vào phòng cấp cứu bệnh viện tìm người nói chuyện phiếm.
"Nàng thật bình tĩnh." Ngũ Mãn Trọng quan sát thần thái nàng xong nói, "Thật sự chỉ mới hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi thôi sao?"
Sinh viên y khoa tầm hai mươi tuổi tính là chim non, chưa trải qua lễ rửa tội tàn khốc của lâm sàng, phần lớn vẫn còn ngây thơ. Các tiền bối từng trải quá rồi nên rất rõ điều này.
Có lẽ Ngũ lão sư cho rằng biểu hiện thành thục của nàng phải tầm ba mươi tuổi, giống bác sĩ lâm sàng tầm đó. Tiền bối không biết nàng là người sống lại từng làm bác sĩ. Trước khi sống lại nàng chỉ có mỗi một việc chưa từng trải qua là yêu đương.
"Ngươi có anh trai không?"
Có lẽ Ngũ lão sư quan tâm đến nên hỏi tình hình gia đình nàng, Tạ Uyển Oánh đáp: "Ta có anh họ."
"Chỉ có anh họ thôi sao?" Ngũ Mãn Trọng cười tươi như ánh mặt trời, đột nhiên chỉ sang Tào Chiêu bên cạnh nói với nàng, "Hay là để hắn làm anh trai ngươi nhé? Ngươi có thể gọi hắn là nhị ca."
Đồng nghiệp bạn bè đột nhiên ra chiêu này, làm Tào Chiêu giật mình nháy mắt. Có chút thấu hiểu nỗi đau của đệ đệ mình, có vẻ như không phải ai cũng thích hợp làm bà mai.
Thần tiên ca ca là Tào sư huynh nhị ca, sao lại thành nhị ca của nàng được. Chắc Ngũ bác sĩ không biết nàng đã biết chuyện này. Tạ Uyển Oánh suy tính. Thấy nàng không có phản ứng gì, Tào Chiêu chốc lát đổi ý: "Nếu không thì ngươi có thể âm thầm gọi ta nhị ca."
Hả?
Nhìn cặp mắt có chút ngơ ngác của nàng, Tào Chiêu vừa cười vừa nhếch mày quay mặt đi.
Thần tiên ca ca cười khẳng định như vậy là đang trêu nàng thôi. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Phía trước là bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Một bà mẹ dắt theo một bé trai tầm tám chín tuổi, gọi: "Bác sĩ Tào."
"Mẹ của Chu Tinh." Tào Chiêu đứng trước mặt người nhà.
"Đúng vậy. Bác sĩ Tào trí nhớ của anh tốt thật, một cái nhận ra tôi luôn. Tôi định đăng ký khám cho anh, nghe người ta nói anh đã ngừng khám rồi, nói là anh không có thời gian khám đúng không?" Người nhà hỏi.
"Khoảng thời gian này do tôi điều chỉnh công tác, nên có một khoảng thời gian không thể đi khám được. Nếu lần trước cô đưa Chu Tinh qua tái khám thì phải biết chứ. Sao lần trước cô không đưa bé qua?" Tào Chiêu nghiêm túc truy cứu việc người nhà không đưa con đến tái khám.
Mẹ Chu Tinh khó nói hết, thật không dám quay đầu nhìn con, nhỏ giọng nói với bác sĩ: "Trong lòng Chu Tinh có chút bực bội, nói đi bệnh viện nhiều phiền lắm. Bạn bè thầy cô ai cũng biết chuyện của bé, làm bé mất mặt."
"Bị bệnh thì có gì mà mất mặt?" Bác sĩ nghe xong câu này tuyệt đối mất hứng. Nghĩ xã hội này lại có người đi giễu cợt một người đang bệnh. Ai mà chẳng bị bệnh. Cười nhạo người khác bị bệnh tương đương có một ngày sẽ tự cười nhạo bản thân mình.
"Cho nên mới nói, chỉ có bác sĩ Tào anh nói với nó thì nó mới nghe thôi. Tôi nói nó không có nghe." Mẹ của Chu Tinh làm khó nói.
Rất nhiều bậc phụ huynh rất bất lực, vì nhiều nguyên nhân mà bản thân khó có thể giao tiếp hiệu quả với con, không thể không nhờ cậy đến những người chuyên môn. Làm bác sĩ nhi khoa và làm giáo viên trường học cũng giống nhau, thường xuyên phải thay mặt phụ huynh giúp các con xây dựng tâm lý.
Bé Chu Tinh ngồi trên giường cấp cứu, trong lỗ mũi có cắm ống thở oxy. Vật này làm bé thấy không thoải mái và không kiên nhẫn, bé trai liên tiếp mấy lần định tháo ống ra.
Tào Chiêu cầm bảng ghi thông số sức khỏe của bé, xem xét: Thân nhiệt không cao, 36.3 độ. Mạch khá nhanh, 115 lần/ phút. Huyết áp trong trị số bình thường 98/65mmHg.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận