Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1847 - Không có vấn đề



Chương 1847 - Không có vấn đề




Tả Lương ngồi lên chiếc ghế mà bạn học Tạ vừa thao tác, kiểm tra cẩn thận bài tập thực hành của học trò.
Kiểm tra tới lui hai ba lần, phát hiện bên ngoài vết thương được đốt một cách hoàn hảo, khiến lão sư này không thể chê trách… Cô học trò này, so với anh thì cô chỉ dùng một nửa thời gian để đốt tới trình độ hoàn mỹ.
Bác sĩ Tả Lương muốn đắc ý huýt sáo một tiếng, nhìn xem anh dạy hay như thế nào, dạy một lần mà thôi, lập tức trò đã giỏi hơn thầy. Về sau, anh đi tới đâu cũng có thể đem người ra khoe khoang, khoe bản thân anh đã dẫn dắt một sinh viên thiên tài.
“Được, rất tốt.” Bác sĩ Tả Lương cho điểm cao rồi bảo học trò kết thúc công việc.
Các thực tập sinh xung quanh bỏ lỡ cơ hội quan sát đồng loạt than thở một tiếng: thất vọng quá, muốn xem lại màn kỹ thuật siêu cấp mà không xem được.
Ai bảo người này thật quá lợi hại, thậm chí còn không sử dụng tới dao phẫu thuật.
Đỗ Mạnh Ân chỉnh lại kính, sau đó liếc nhìn giường số một, nói với Trương Thư Bình: “Bên kia cuối cùng cũng làm xong.”
Bác sĩ cùng các phụ tá ở giường số một không biết đã rời đi sau ca phẫu thuật từ lúc nào, có lẽ là cách đây không lâu. Họ bỏ lại bệnh nhân vừa phẫu thuật phá thai ở trên giường đang đau đớn đến mức không thể rời khỏi giường, chỉ được tiêm thuốc giảm đau.
Chào tạm biệt với bệnh nhân xong, cô đi theo bác sĩ Tả Lương đến phòng của bác sĩ viết hồ sơ bệnh án. Sau khi tan làm, Tạ Uyển Doanh tranh thủ đến phòng sản phụ thăm em gái La trước khi trở về trường học.
Khoa sản tương đối bận rộn hơn khoa phụ khoa một chút. Thỉnh thoảng có y tá ở hành lang hô bác sĩ. Ở đây, ngoại trừ những bệnh nhân sắp sinh, còn lại phần đông là bệnh nhân sảy thai. Bệnh nhân sảy thai đúng như lời lão sư Đỗ nói, rất dễ thay đổi, thỉnh thoảng sẽ khó chịu không ít.
Ở hành lang gặp bác sĩ Bành, Tạ Uyển Doanh kêu một tiếng: “Bác sĩ Bành.”
“Em tới rồi sao.” Có thể gặp lại cô, bác sĩ Bành vô cùng cao hứng, đi tới nói đùa với cô, “em có phải cố ý đến gặp tôi không đấy?”
Các lão sư đặc biệt hài hước. Tạ Uyển Doanh mỉm cười phụ họa: “Đến gặp lão sư đấy, rồi thăm bệnh nhân một chút.”
Biết cô là đến thăm ai, dọc đường đi bác sĩ Bành vừa tự mình dẫn cô tới phòng bệnh của em gái La, đồng thời quan tâm đến cô như những lão sư khác: “Nếu người nhà cô ấy lại tiếp tục nói ra những lời ác ý với em, em cứ đi vòng qua, không cần phải để ý đến. Nơi này còn có chúng tôi ở đây.”
Lão sư là muốn để cô tránh nạn đi.
Tạ Uyển Doanh nói với lão sư: “anh ta không phải cố ý nhắm vào em.”
Vậy nên cũng sẽ không có chuyện anh trai La chỉ tiếp tục đánh mỗi một mình cô. Trên thực tế tất cả các lão sư đều có nguy cơ bị thương thế này.
“Haizz.” Bác sĩ Bành thở dài.
Trên thế giới không có vô duyên vô cớ thích, cũng sẽ không có vô duyên vô cớ hận.
Hai người bước tới gần, lờ mờ nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa hai anh em nhà họ La từ trong phòng bệnh truyền ra.
“Anh, em xin lỗi.” Em gái La xin lỗi vì bản thân đã gây phiền phức cho anh trai.
“Em hãy chăm sóc cơ thể thật tốt. Tên khốn kia anh nhất định sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm đến cùng.” Anh trai La cam đoan với em gái La.
Em gái La đối với Hồ Hạo đã không còn ôm bất kì hi vọng nào, nói: “Em không muốn anh ta tới đây.”
“Mặc kệ như thế nào, hắn nhất thiết phải xin lỗi em và đưa tiền.” Anh trai La cũng cho rằng, để em gái gả cho tên cặn bã này cũng phiền phức. Nhưng mà em gái muốn đứa nhỏ này, nhất định phải để cho Hồ Hạo hộc máu ra mà trả tất cả chi phí cho đứa nhỏ này.
“Anh, ở dưới quê –” trong lòng em gái La lo lắng một chuyện khác. Người trong thôn lời ra tiếng vào nhiều, nếu như biết cô ấy chưa kết hôn mà đã có con, họ nhất định sẽ chỉ trỏ sau lưng cô ấy, cô ấy lại sợ liên lụy đến anh trai mình.
Chủ yếu là nhà bọn họ, trừ hai em họ ra thì không còn ai khác, mấy năm trước một vụ tai nạn xe đã cướp đi cha mẹ của họ.
Nhớ lại vụ tai nạn xe của cha mẹ, ánh mắt anh trai La buồn bã đau khổ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận