Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1614: Bắt bí mật của ai



Chương 1614: Bắt bí mật của ai




Chương 1614: Bắt bí mật của ai
Vu Học Hiền với bác sĩ Giang đơ hết cả người. Bọn họ không phải người máy có được không, bao nhiêu là cặp mắt của học sinh nhìn vào họ khiến trong lòng có chút mềm ra.
Phó giáo sư đã có thời gian làm bác sĩ, ánh mắt khủng bố như thế, lòng dạ chỉ có máy móc lạnh lẽo. Tạ Uyển Doanh lại ai thán trong lòng, biết vậy lúc nãy đã bỏ chạy bất chấp cùng với các bạn học rồi. Bây giờ tình hình này thì có trăm cái miệng cô cũng không biện bạch được.
Cô căn bản không phải vì hiến máu mất máu gì đó mà ngất xỉu, là vì cái câu cậu vẫn ổn chứ của bạn học Phan mà ngất xỉu. Vấn đề là cô hoàn toàn không giải thích được. Lần sau, nếu lại gặp phải tình trạng này, phải chạy, hoặc là trực tiếp chặn miệng đối phương lại.
"Được rồi được rồi, nói ít hai câu đi." Thường Gia Vĩ khuyên nhủ người bạn người máy của mình nói chuyện nhẹ nhàng một chút, "Cậu không nhìn thấy tâm tình em ấy không tốt sao? Thân thể em ấy bây giờ không phải quá khỏe. Càng huống hồ, nói chuyện với con gái thì không thể nói như thế được."
Tên công tử nhà giàu này, mở miệng toàn là con gái.
Những người khác trợn trắng mắt nhìn anh ta luôn rồi.
"Tránh ra—— tránh ra——" Phía sau có tiếng người la lớn.
Đám người rối loạn cả lên.
m thanh này là? Phùng Nhất Thông kinh ngạc trước mà kêu lên: "Giảng viên?"
Nhậm Sùng Đạt đẩy đám người ra, từ trong khe hở chen vào được phòng điều trị thì đã đổ đầy mồ hôi rồi. Được rồi. Nữ học bá trên lớp của anh bây giờ tuyệt đối đã là người nổi tiếng rồi, nhìn quanh có biết bao nhiêu người lo lắng.
Lấy khăn tay ra lau đi mồ hôi trên trán, Nhậm Sùng Đạt chạy về phía học sinh hỏi: "Em xảy ra chuyện gì thế? Tại sao quay lại lại không nói với tôi? Sao lại ngất xỉu trong bệnh viện rồi?"
"Cô ấy hiến máu rồi. Anh mau hỏi xem người nhà cô ấy nằm trong viện nào? Tại sao lại để cô ấy hiến máu? Cô ấy hiến tổng cộng bao nhiêu máu mà có thể biến thành thế này?" Vu Học Hiền thúc giục vị giảng viên này mau dạy dỗ học sinh nói ra sự thật.
Học sinh hiến máu, người nhà nằm viện. Nhậm Sùng Đạt đã tiếp thu được những thông tin mới nhất, trong não sắp xếp từng dòng suy nghĩ, dường như là rất nhanh đã có thể đoán được người nhà của bạn học Tạ đang ở đâu rồi.
Hỏng rồi, là Quốc Trắc sao? Mặt của Nhậm Sùng Đạt ngơ ra, im lặng.
"Sao anh không nói gì đi? Không phải phê bình cô ấy sao?" Vu Học Hiền thấy anh trầm mặc, lại giục nữa, hiếu kỳ mà hỏi.
Nhậm Sùng Đạt liên tưởng đến việc không lâu nữa sẽ cho bạn học Tạ đi thực tập ở Quốc Trắc trong tương lai, lén lút trốn khỏi đám người của Hiệp hội Y khoa Quốc gia này.
Mọi người xung quanh dần phát hiện ra biểu tình khác thường của anh.
Tạ Uyển Doanh quay đầu nhìn bọn họ cùng nhau nghi ngờ giảng viên: Thầy giáo Nhậm chẳng lẽ lại biết người nhà của cô ấy đang nằm ở bệnh nào? Tại sao lại cố gắng che đậy giống cô ấy?
"Anh nói đi, anh giấu bí mật gì?" Bác sĩ Giang ở gần nhất, liền kéo cả người Nhậm Sùng Đạt lại, chất vấn.
"Đâu có." Nhậm Sùng Đạt khẽ khàng trả lời.
Ở hiện trường đã có mấy bạn học nhìn thấy giảng viên này có nét mặt xưa chưa từng có, giật mình mà nghĩ: giảng viên của bọn họ thế mà lại chẳng giỏi nói dối.
Mồ hôi Nhậm Sùng Đạt chảy ròng ròng, biết vậy mình không tới cho rồi, Nghe ngóng được tình hình rồi hãy tới. Tóm lại học sinh mình nằm trong bệnh viện có một đống giáo sư lâm sàng mà xem chẳng ra ra được chuyện lớn gì.
Vốn dĩ mọi người muốn nắm bắt được bí mật của bạn học Tạ, bây giờ lại biến thành nắm bắt anh ấy rồi.
Tình hình là không tốt, Nhậm Sùng Đạt lẩn trốn: "Tôi đi nhà vệ sinh."
Một đám người ngoài cửa chặn lại không để anh ra ngoài.
"Thầy chưa nói mọi chuyện trước cho rõ ràng, chưa bật mí bí mật hồi nãy, thì không thể ra khỏi cái cửa này." Một đám người nhắc nhở anh nói.
Người của Hiệp hội Y khoa Quốc gia là tức giận: Mấy người này quá đáng, trước mặt bọn họ định che giấu bí mật gì đó. Không dám nói, chắc chắn là lén lút làm "chuyện xấu" rồi.
"Còn cả cậu." Thường Gia Vĩ nhướng mày nhìn Hoàng Chí Lỗi đang chuẩn bị lén la lén lút ra ngoài gọi điện thoại cho đàn anh Tào, "Cậu nói mau, Tào Dũng đi đâu rồi?"





Bạn cần đăng nhập để bình luận