Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3241: [3251 ] một khối đồng hành (length: 4096)

Nàng học cấp ba đi lại gần chỉ có bạn cùng bàn và các bạn học ngồi trước sau. Vừa khéo, bốn người bọn họ đều ở thủ đô.
"Hồ Hạo không về, Trương Vi đang dưỡng thương không về được."
Hồ Hạo là con riêng, sao dám trở về. Trương Vi thì cả lớp đều biết là muốn ra nước ngoài, sẽ không trở lại, kết quả bây giờ cô ta về nước, cũng ngại gặp mặt mọi người.
Họp lớp và đám cưới của bạn học vốn là nơi liên lạc tình cảm, thường thì không như ý lại biến thành chỗ để so bì. Nói thật, mấy chuyện này Tạ Uyển Oánh cô nàng thực sự không thích tham gia.
Những cuộc gọi này là nàng về ký túc xá gọi, Tào sư huynh và những người khác không biết chuyện.
Sau đó không biết có phải do ngày đó chiếu cố đến tâm trạng của nàng không, hai ngày sau có tin nói Tào sư huynh muốn mang nàng về thành phố quê quán tham gia hội nghị học thuật.
Tào sư huynh đối với tiểu sư muội đúng là tình yêu chân thành. Chỉ cần thấy tiểu sư muội lộ ra vẻ khao khát là lập tức sắp xếp ngay. Hoàng Chí Lỗi đẩy gọng kính.
Lúc đi thì sắp xếp như sau, nàng và bác sĩ Tống, Phan đồng học đi trước. Tào sư huynh có chút việc, cần bay sau mọi người nửa ngày. Hoàng sư huynh và hai người đồng học khác ở lại giữ đại bản doanh.
Tổng cộng là đi một tuần.
Sau đó lại có tin tức, nàng và bác sĩ Tống sẽ đi chung chuyến bay với Đàm lão sư và Thi Húc lão sư.
Tiểu Tôn lão sư gọi điện thoại tới nói với nàng: "Đã nói với Tào bác sĩ rồi, đến lúc đó cùng nhau xuất phát từ bệnh viện, năm người các ngươi cùng ngồi xe con của bệnh viện đi."
Thật trùng hợp, Đàm lão sư và Thi Húc lão sư cũng muốn đi thành phố quê quán của nàng để tham gia hội thảo trao đổi học thuật. Chỉ khác là Đàm lão sư bọn họ đi tham gia hội nghị học thuật về kỹ thuật nội soi ổ bụng.
Kế hoạch là sau khi tan làm sẽ chạy tới sân bay, bắt chuyến bay lúc chín giờ tối, bay đến nơi là đêm khuya, không kịp nghỉ ngơi phải tham gia ngay hội nghị rồi vội vàng trở về. Không có cách nào, thời gian của bác sĩ eo hẹp là như vậy, sợ kéo dài làm chậm trễ thời gian phẫu thuật của bệnh nhân.
Không đi những hội nghị trao đổi học thuật này được sao, không được, bác sĩ cần học tập và trao đổi để nâng cao kỹ thuật, chuyện này đối với bệnh nhân là có lợi vô cùng.
Quyết định xong thời gian, Tạ Uyển Oánh thu dọn hành lý.
Đến ngày xuất phát, sau khi tan làm, nàng đổi quần áo trực tiếp xách túi hành lý cùng bác sĩ Tống, Phan đồng học đến cửa tòa nhà hành chính của bệnh viện ngồi xe con.
Chuyến bay này Tạ Uyển Oánh cảm thấy sẽ rất an ổn. Có lão sư ở đây, có đồng học ở đây, mà có bệnh nhân cấp cứu chắc không tới lượt nàng ra tay.
Lâu lắm rồi nàng không trò chuyện với Đàm lão sư và Thi Húc lão sư, nhân cơ hội tốt này, Thi Húc lão sư lại hỏi han tình hình nghiên cứu khoa học của nàng.
Một hỏi thì phát hiện gần như không có ai trong lớp hoàn thành xong đề tài nghiên cứu khoa học.
Chính Tạ Uyển Oánh cũng kinh ngạc, chuyện gì xảy ra, cả lớp ai nấy cũng đều chậm rì như nàng vậy sao? Không vội làm nghiên cứu khoa học sao?
"Ta đoán, bọn họ đang nghĩ xem ngươi làm nghiên cứu khoa học gì, rồi dò la ý tứ của ngươi để làm theo." Thi Húc cười ha hả nói ra suy đoán của mình, rồi quay sang thì thầm với Đàm Khắc Lâm về đám người trẻ tuổi tinh ranh này.
Đàm Khắc Lâm im lặng không lên tiếng, cằm nhọn hơi hơi gật gật, giống như đang nói nếu đổi thành hắn là bạn học cùng lớp với Tạ đồng học, phỏng chừng cũng làm vậy.
Tống Học Lâm nghe bên cạnh thì chẳng thèm chớp mắt: Hắn đã sớm nói, đám học sinh kém này chỉ có thể mượn đầu Tạ đồng học mà qua sông.
Đồng học Phan Thế Hoa thì cúi đầu lúc không có chuyện gì làm là vẽ vời trên giấy, đây là sở thích của hắn.
Sau khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi trên máy bay, Thi Húc nhớ ra hỏi: "Tào bác sĩ có chuyện gì mà phải xuất phát trễ vậy?"
Thật là kỳ lạ, tối đến bệnh viện không có việc gì, tại sao Tào Dũng phải đợi đến sáng mai mới xuất phát. Nguyên nhân người trong cuộc không nói, Tạ Uyển Oánh bọn họ cũng không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận