Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3306: [3306 ] quyết định thật nhanh (length: 4001)

Có người thứ nhất hô cứu mạng, cho là tranh giành tiên cơ. Tình hình thực tế là, khi người thứ nhất hô cứu mạng xong giống như bật công tắc tại hiện trường, khắp nơi vang lên tiếng rên rỉ của thương binh cùng tiếng kêu cứu mạng.
"Lão Tạ, lão Tạ, lão Tạ, ngươi tới đây cho ta!"
"Lão Tạ, lão Tạ, ta cầu ngươi mau tới đây cho ta."
Hai giọng này đều không phải là Chu Sinh.
"Lão Tạ, ngươi còn không qua đây——" nghe có người cùng mình tranh giành, Chu Sinh thở hổn hển.
Tạ Trường Vinh không đến nỗi đầu óc ngốc, bị người này liên tục mấy lần gọi chạy qua, biết là nên đi theo phía sau bác sĩ để hỗ trợ. Nếu để chính hắn một người một ngựa đơn thương độc mã đi cứu, e rằng không cứu được người mà ngược lại hại chết người. Kinh nghiệm xã hội này, hắn làm tài xế đội vận tải coi như là có.
Cũng không để ý, hắn đang đi theo sau con gái của mình. Nhìn dáng vẻ con gái chuẩn bị cứu người phía trước, thỉnh thoảng khiến mắt hắn như xuất hiện ảo giác, trở về những năm trước gặp vợ mình, lúc thấy vợ cứu người.
Nếu như năm đó vợ hắn có thể học trường y rồi trở thành một danh y, có phải trong nhà hắn đã khác đi rất nhiều hay không. Có lẽ vợ hắn giấu ý nghĩ đó nên mong chờ con gái làm thầy thuốc. Hắn không dám có ảo tưởng như vậy, là bởi vì từng thấy vợ mình thất bại.
Bây giờ con gái của hắn có thể làm được như thế nào.
"Tạ Uyển Oánh, mau lên mau hơn nữa tới!" Đám bạn học cấp ba của nàng gấp đến phát khóc, không hẳn là kêu nàng trở về cứu lớp trưởng với thầy Lưu, mà là sợ chết, sợ mình phải chết ở đây.
Tạ Uyển Oánh có lý do bác sĩ công bằng của mình, nghe thấy là toàn trường hô cứu mạng.
"Cứu ta, bác sĩ ——"
Tiếng rên rỉ của người lạ là nhiều nhất.
Một trận cuồng phong thổi qua, che mất những âm thanh này. Đủ để nói rõ tình huống ở hiện trường này tồi tệ hơn hẳn tai nạn xe nhỏ của Ngọc lần trước. Chuyện phát sinh tối nay không phải ban ngày, mà là trời tối, tầm nhìn cực kỳ thấp. Gió lớn, nguy hiểm quá cao. Dám đến cứu người đều là anh hùng hảo hán. Chờ một lát, ngoài hai chiếc xe bọn họ quay đầu chạy về, không thấy xe hay người khác tới cứu viện.
Cục diện trước mắt đối với việc cứu viện mà nói vô cùng chật vật và bị động, hoàn toàn rơi vào cảnh cháo loãng hơn cả thiếu.
Người kêu cứu mạng rõ hoàn cảnh của chính mình, giống Trương Vi lúc đó, ai cũng chỉ mong có người cứu mạng mình trước, từng người gào thét khản cổ.
Thực tế người bị vây càng nên làm là giữ gìn thể lực chờ người cứu viện tiếp cận rồi phát tín hiệu cầu cứu, chứ không phải gào như vậy. Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng mấy ai có thể không hoảng sợ khi đối mặt với cái chết.
Những nhân viên cứu hộ từng trải sẽ không ngốc đến mức đi đôi co với những người này, nhân viên cứu hộ cũng phải giữ sức để cứu người. Điều quan trọng nhất là giữ được lý trí.
Tiếng kêu cứu mạng quá nhiều, vốn đang chia nhau hành động mấy vị bác sĩ lập tức tập trung lại họp. Thương binh ít thì tách ra hành động mỗi người trị một có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề. Thương binh nhiều thì e rằng sẽ loạn.
Tình huống này giống như phòng cấp cứu của bệnh viện. Tào nãi nãi, Trịnh nãi nãi, những lão tiền bối có kinh nghiệm dày dặn quyết đoán nói: "Chúng ta trước tiên xác định một người phụ trách phân loại bệnh. Những người còn lại căn cứ theo sự phân loại của người này để xử lý thương binh. Ví dụ như, phân loại xong thì bệnh nhân cấp một sẽ do ai xử lý, bệnh nhân cấp hai do ai xử lý, cứ theo đó mà triển khai. Người phụ trách xong bệnh nhân của mình lại đi hỗ trợ bác sĩ khác, như vậy có thể chăm sóc toàn bộ mọi người."
Sắp xếp của lão tiền bối rất có lý, các bác sĩ trẻ khác đều gật đầu.
Ai làm người phân loại bệnh lại biến thành việc đặc biệt quan trọng. Phân loại bệnh phải chính xác, phải nhanh, nếu không sẽ hỏng việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận