Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2082: [2082 ] đủ kỳ quái (length: 4121)

"Ta chưa từng gặp qua." Lâm Thần Dung thật lòng nói, cho nàng thấy thương cảm nhưng không giúp được gì.
Lâm lão sư chắc là khá thường tới phòng phẫu thuật can thiệp, nhưng chưa từng thấy qua phẫu thuật can thiệp thần kinh. Tạ Uyển Oánh có chút ngoài ý muốn.
"Ngoài khoa chúng ta, b·ệ·n·h viện mình ít người tới phòng can thiệp làm phẫu thuật, khoa ngoại thần kinh cũng vậy." Lâm Thần Dung giải thích.
Giống với lời đồn ở ngoài viện, các khoa khác ở quốc hiệp không mấy hứng thú với phẫu thuật can thiệp. Lời này có thể xem như ứng với lo lắng trước đó của Địch Vận Thăng.
Không được thấy nhiều ca phẫu thuật, có nghĩa là các bác sĩ có khả năng không quen tay với nghiệp vụ phẫu thuật ở mảng này. Vậy Tào sư huynh có thể chắc chắn về ca phẫu thuật can thiệp của bác sĩ Hồ không? Tạ Uyển Oánh cho rằng Tào sư huynh không thể dùng bệnh của bác sĩ Hồ để mạo hiểm, Tào sư huynh không phải người như vậy.
"Nếu như là bác sĩ Tào làm chính thì không vấn đề gì." Lâm Thần Dung nói.
Cảm giác lời này của Lâm lão sư hình như hơi cố tình tâng bốc Tào sư huynh. Một mặt nói Tào sư huynh ít khi làm can thiệp phẫu thuật, không có kinh nghiệm, một mặt lại nói Tào sư huynh làm chính ca này không vấn đề gì. Hai lời này rõ ràng tự mâu thuẫn.
"Lâm lão sư, cái này..." Tạ Uyển Oánh tràn đầy nghi hoặc.
Nhận ra biểu tình trên mặt nàng, Lâm Thần Dung lại càng không hiểu, hỏi nàng: "Ngươi cho là Tào bác sĩ làm phẫu thuật không đáng tin sao?"
"Không..." Nàng chắc chắn không dám nói Tào sư huynh như vậy.
Người đối diện bỗng phát ra hai tiếng cười khà khà.
Hai người đang nói chuyện đều quay đầu lại.
Cận Thiên Vũ gặm xong quả chuối, ném vỏ vào túi ni lông đựng rác, đối diện với tiểu sư muội đang nhìn sang, không hề che giấu nụ cười lớn của mình.
Cận sư huynh là một người rất nghiêm túc, một khi cười lên, lập tức dọa những bác sĩ và sinh viên y khoa ít tuổi xung quanh sợ xanh mặt. Một đám người vội vàng đứng dậy, xách hộp cơm di tản. Chẳng ai dám chắc cười phá lên như vậy có phải chuyện tốt hay không.
Không rõ sư huynh cười gì, Tạ Uyển Oánh cũng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.
Lâm Thần Dung tựa lưng vào ghế, dường như đoán được Cận Thiên Vũ đang cười gì, trên mặt bất giác lộ ra ý cười, nói với nàng: "Xem ra là ngươi chưa từng thấy Tào sư huynh của ngươi làm phẫu thuật."
Đúng là chưa. Tạ Uyển Oánh thừa nhận, đang nghĩ chiều nay tranh thủ học tập chăm chỉ.
Nghe nàng nói thẳng chưa từng thấy, Cận Thiên Vũ và Lâm Thần Dung đều hơi giật mình. Nghĩ Tào Dũng quen nàng đã lâu, lại chưa từng nghĩ đến chuyện thể hiện tài năng trước mặt nàng. Không giống những người khác, quen Tào Dũng sau nàng mà đều cho nàng thấy kỹ thuật của mình rồi.
Cái tên Tào Dũng này, đúng là kỳ lạ. Cận Thiên Vũ và bọn họ nghĩ thầm trong đầu.
"Y nha" một tiếng.
Cửa phòng phẫu thuật can thiệp mở ra, đến giờ, bệnh nhân được đưa từ tầng chín xuống phòng phẫu thuật dưới lầu. Y tá tiến lên đón, đẩy xe giường bệnh nhân vào phòng phẫu thuật để chuẩn bị trước ca mổ.
Bác sĩ khoa ngoại thần kinh đi theo sau cầm bệnh án của bệnh nhân đi trong hành lang.
Người ngồi gần cửa nhìn thấy người đến, kêu lên: "Hoàng đại hiệp."
Hoàng đại hiệp là biệt danh của Hoàng sư huynh. Nghe nói là bệnh nhân đến, Tạ Uyển Oánh muốn đứng lên.
"Ngồi đi. Y tá họ cần làm chuẩn bị trước, không nhanh vậy đâu." Lâm Thần Dung bảo nàng.
Trong lúc nói, Hoàng Chí Lỗi đi trước vào phòng làm việc của bác sĩ để chờ. Vừa vào cửa, một cái thấy tiểu sư muội đang ngồi chung với người một khoa bên trong, khựng lại giây lát: "Không phải nói ba giờ cô mới tới sao?"
"Cô ấy đến sớm, chắc chắn là muốn xem ai thôi." Lâm Thần Dung giành nói giúp nàng.
Người khoa nội vậy mà cũng hùa theo trêu Tào sư huynh của bọn họ. Hoàng Chí Lỗi đẩy mắt kính xuống, để hồ sơ bệnh án lên bàn, quay sang thấy Cận Thiên Vũ, không dám cãi lại. Đám người ban tám năm đều biết tính xấu của Cận Thiên Vũ, sợ chọc giận đại lão.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận