Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3542: [3542 ] càng ngày càng quen thuộc (length: 4083)

Có thể thấy Tôn bác sĩ là nghe qua năng lực của nàng hơn nữa cho rằng năng lực của nàng đặt vào máy mới hẳn là có chỗ dùng lớn.
Chỉ cần có thể góp sức giúp bệnh nhân là chuyện tốt, khẳng định giúp. Đại lão nói như vậy, nàng Tạ đồng học ngày mai đến bồi người bệnh đi vào phòng trị liệu dao Gamma giúp lão sư làm là được.
Trong hành lang, một người bước vội tới, thấy là Thân Hữu Hoán đỗ xe xong ở bãi đậu xe cuối cùng cũng chạy lên lầu.
Có lẽ là trực tiếp nghe thấy lời Phương Trạch nói, lông mày sư huynh đang cởi mở không còn, trên mặt hiện lên vẻ buồn bã không vui, trong lòng suy nghĩ thiếu chút nữa đã viết hết lên mặt, là viết: Những kẻ mặt dày này, lúc trương đại lão phái hắn đến trông chừng thì nói, thấy hiệu quả của quốc trắc tốt có chính là người muốn theo khuôn vẽ theo.
Tào Dũng lẳng lặng liếc nhìn bọn người này: Toàn là mặt dày, cũng tốt, chó cắn chó một miệng lông.
Điểm sai lệch duy nhất chính là, ý đồ của Phương Trạch không phải nhắm vào đông đại lão mà là Tôn bác sĩ, nói chính xác là nhắm vào tôn phó chủ nhiệm trung tâm dao Gamma.
Lúc các sư huynh sư tỷ liếc mắt nhìn nhau, Ngụy Thượng Tuyền đồng học gọi điện thoại tới cho nàng, báo cáo tình huống bệnh nhân sau khi nàng rời đi, và hỏi về tình hình bệnh của Lý Á Hi.
"Oánh Oánh. Ta tin rằng những người khác cũng mong muốn ngươi đi qua cứu chữa các bệnh nhân khác." Ngụy đồng học nhìn bóng người nằm trên giường nói.
Ngụy đồng học cảm giác mình cũng như vậy, lần nữa ứng nghiệm câu nói của tào sư huynh, có lẽ chỉ là ảo giác của đại não không cần sợ, chỉ cần hợp lô-gic thì dừng lại.
"Lý Á Hi thế nào rồi? Ta hỏi Đới Nam Huy cậu ấy nói không rõ." Tạ đồng học luận về giải thích y học, những người khác nói gì ngụy đồng học của hắn không tin lắm.
"Có thể." Tạ Uyển Oánh nói.
Thể tích khối u của bệnh nhân đều nhỏ dưới ba, phát hiện sớm, triệu chứng sẽ không rõ ràng lắm. Tối nay gặp bệnh nhân rồi càng có thể xác định điểm này. Tinh thần và sắc mặt của Lý Á Hi đều tương đối tốt, nếu không phải định kỳ kiểm tra thì sẽ không ai nhận ra trong đầu cô ấy có khối u.
Tế bào ung thư xảo trá trong giới bác sĩ thì ai cũng biết, im lặng, âm thầm xâm nhập, không cần quá bất ngờ với hiện tượng kỳ quái như vậy.
Trò chuyện với ngụy đồng học vài câu sau thì cúp điện thoại, về đến văn phòng bác sĩ của đông đại lão. Âu đỉnh bác sĩ đưa hồ sơ bệnh lý đã sao chép xong cho nàng, để về nghiên cứu thêm. Sau đó mấy người rời bệnh viện, ai về nhà nấy.
Tối nay, vì bạn nối khố mời nàng đến nhà mới của bạn nối khố ngủ, Tạ Uyển Oánh không có ý định về ký túc xá trường học, tiện đường ngồi xe của tào sư huynh.
Đêm khuya gần mười giờ rưỡi, lúc này thì những người đi ra ngoài nói chuyện làm ăn và những người công tác về đêm lục tục về nhà, trên đường giờ cao điểm vẫn tiếp tục kẹt xe.
Trên đường dòng xe cộ từ từ dừng, Tào Dũng nói: "Có mệt không? Nếu mệt thì ngủ một lát trên xe. Ta có cái áo khoác ở phía sau có thể lấy để khoác rồi ngủ."
Là đoán được hai ngày nay nàng nhìn chằm chằm máy móc tuyệt đối sẽ vất vả quá độ. Bởi vì trên lâm sàng thì chỉ có phẫu thuật là mệt, nhìn chằm chằm bệnh nhân thì mệt nhất.
Ngay sau đó gáy tựa vào ghế xe định nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị sư huynh liếc nhìn một cái, không khỏi mở mắt ra nhìn lại.
Bảo ngươi cầm cái áo khoác đậy, ngươi trực tiếp nhắm mắt? Muốn cảm sao?
Đôi mắt đen láy của Tào Dũng như đang nói thế.
Không phải trách móc, mà là thương tiếc.
Nếu không phải đang lái xe và kẹt ở trên đường không dừng được, hắn đã sớm tự mình nhảy ra tay che áo choàng cho nàng.
Con người, chỉ cần mệt mỏi một chút buông lỏng sức lực, rất dễ dàng bị bệnh tật để mắt tới lúc không chú ý. Lời sư huynh, đại lão y học nói thì chắc chắn đúng, Tạ Uyển Oánh lên tinh thần xoay người qua đưa tay lấy cái áo khoác màu nâu quen thuộc sau ghế. Áo cầm trong tay lướt qua chóp mũi, nghe đúng cái mùi, mùi trên người Tào sư huynh, càng ngày càng quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận