Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3587: [3587 ] hàng hàng hàng (length: 4001)

Những hồi tưởng này bất ngờ bắt đầu khi nào, ứng cho tới bây giờ sau khi đi làm độc vương mở miệng bắt đầu tính lên. Trương đại lão độc vương là độc vương không sai, nhường ngươi "độc" phát bỏ mạng.
Không phải độc là cái gì? Hắn vừa đi tới giường bệnh cúi người muốn kiểm tra, liền bị bệnh nhân khó chịu giơ tay quơ cởi phăng khẩu trang y tế, tiếp đó bị bệnh nhân ho khan kịch liệt sau trong miệng nhổ ra một ngụm máu lên má trái.
Đừng tưởng rằng bác sĩ thật lòng là "Tê dại bất nhân", bị vật ô nhiễm bắn lên người mà không có cảm giác chút nào. Không, hắn bác sĩ Lâm Hạo cũng chỉ là một cá nhân, không có thể chất đặc thù, phản ứng cũng không khác gì người bình thường.
Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn bùng nổ cảm giác muốn cùng bệnh nhân cùng nhau hộc máu.
Phải làm sao? Làm thầy thuốc chỉ có thể nhịn và phải nhịn, nhẫn đến mức trong dạ dày của hắn như Lâm Hạo đang cuồn cuộn sóng biển, trên mặt thì vẫn giữ vẻ mặt kiểu đang khám chữa bệnh như thần y không quan tâm chút nào.
Trong tình huống này, đại não cố gắng lừa dối chính mình là không dễ dàng, vì vậy, kế sách hiện tại chỉ có thể liều mạng thổ tào tên độc vương Trương đại lão kia.
Điên rồi, muốn điên rồi.
Một ngụm máu lại từ trong miệng bệnh nhân trào ra. Con ngươi hắn co chặt lại.
Đại não của hắn vào giờ khắc này không biết có phải vì một năm kinh nghiệm lâm sàng đã huấn luyện, nên phản ứng đầu tiên không phải là né máu, mà là tay giữ đầu bệnh nhân nghiêng sang trái, giúp máu từ khí quản bệnh nhân trôi ra ngoài dễ dàng nhất tránh nghẹt thở.
Thấy máu từ miệng bệnh nhân từng ngụm từng ngụm trào ra, Lâm Hạo chỉ cảm thấy đầu ngón tay mang găng lạnh cóng, còn vết máu sền sệt trên má trái thì đã quên lau mất.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng nghẹt thở, bệnh nhân này sẽ chết mất, sao có thể không khiến thân thể hắn lạnh toát run rẩy.
Tí tách, thiết bị theo dõi báo động vang không ngừng. Đầu tiên là bệnh nhân ho lúc ban đầu kéo theo nhịp tim có đường cong dao động lớn phát cảnh báo, rồi đến bây giờ chỉ số độ bão hòa oxy trong máu nhảy liên tục báo đỏ.
Lâm Hạo đột ngột hít vào một hơi.
Hắn đã đoán trúng, oxy trong máu đang giảm xuống nhanh chóng, sắp xuống dưới tám mươi phần trăm rồi.
"Bác sĩ Lâm." Y tá cầm ống hút đờm cùng bình hút phụ áp các thiết bị hút khác chạy nhanh trở lại, hỏi ý bác sĩ.
Chủ yếu là do bệnh nhân vừa được đưa đến bệnh viện cấp cứu, mọi thứ đều không kịp chuẩn bị tốt thì đột nhiên bệnh tình chuyển biến, nhân viên y tế chỉ có thể vội vàng ứng phó.
"Hút, hút——" Lâm Hạo phun ra hai chữ.
Y tá gắn ống hút liên kết với bình phụ áp vào thiết bị hút trung tâm phụ áp đầu giường bệnh nhân, mở phụ áp rồi nói: "Được rồi." Sau đó, tuân theo căn dặn, tay đeo găng cầm ống hút đờm gần miệng mũi bệnh nhân, thấy bệnh nhân ho miệng lúc đóng lúc mở rất khó phối hợp để hút hết khối máu ra, bèn kêu lên: "Ai giúp một tay, đẩy miệng bệnh nhân ra đi."
Nghe đồng nghiệp gọi, một y tá khác đến hỗ trợ, thấy bác sĩ vẫn đang giữ đầu bệnh nhân, liền nhắc nhở: "Bác sĩ Lâm."
Lâm Hạo giống như là người ngẩn ngơ.
Lại có một y tá chạy đến, hỏi bác sĩ chủ trị: "Muốn liên hệ nội khoa hay ngoại khoa xuống đây?"
Tình huống càng rối càng dễ cuống. Cố tình, trên lâm sàng, tình huống cấp cứu thường sẽ kèm theo tiếng ồn xung quanh không ngớt, như chợ vỡ có thể át cả tiếng của người quyết định.
Hai tai Lâm Hạo ù đi, đầu óc gần như không nhớ nổi ý nghĩ trước đó của mình là gì. Với trạng thái đó, làm sao mà tư duy của hắn có thể duy trì tính liên kết bình thường để tiếp tục suy nghĩ rồi đưa ra các quyết định y khoa khoa học và logic.
Quá khó khăn rồi, thì ra trở thành bác sĩ độc lập hành nghề khám chữa bệnh lại khó như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận