Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2461: [2461 ] thân nhân đuổi theo tới (length: 3984)

"Có chuyện gì sao?" Tạ Uyển Oánh hỏi.
"Nghe cháu ta nói, tối hôm qua bác sĩ Tạ ngài tham gia cấp cứu, cứu được con của nhà ta là Đào Đào. Ta thay mặt cả nhà vô cùng cảm ơn ngài." Trương tiểu cô cầm lấy hai tay của nàng, xúc động mà nói.
Nhìn tiểu cô này đúng là biết ăn nói. Thảo nào bạn cùng bàn của nàng cứ khăng khăng nói anh trai mình là Trương Lập là đồ ngốc.
"Bác sĩ Tạ ngài cứu mẹ chúng tôi, chẳng khác gì cứu cả nhà, là ân nhân quan trọng nhất của nhà chúng tôi trong đời này. Đào Đào bị bệnh nặng, cả nhà ta lại lần nữa rơi vào khốn cảnh. Gặp được bác sĩ Tạ, cuối cùng ta cũng lại thấy được hy vọng."
Trương tiểu cô hướng bác sĩ thao thao bất tuyệt kể lể đầu đuôi, nói chuyện như đang đọc diễn cảm luận văn trên sân khấu.
Mấy bạn học khác nghe thấy, nổi hết cả da gà da vịt: Sao người này nói nghe có vẻ giả quá vậy?
Xuống tầng tìm bác sĩ Trình Dục Thần cấp trên, thấy đám bạn học đang đứng ở đây, liền đi tới tò mò: "Cô ấy là ai?"
Mấy người bạn học thay Tạ Uyển Oánh giải thích đầu đuôi sự tình cho thầy.
Bác sĩ Trình Dục Thần nghe xong không cần suy nghĩ, liền gọi Tạ Uyển Oánh: "Em qua đây."
Không phải bệnh nhân của mình thì không cần phản ứng thái quá, sẽ gây thêm phiền phức cho các bác sĩ ở khu nội trú.
Trong lòng Tạ Uyển Oánh nghĩ cũng giống vậy, nói với Trương tiểu cô: "Bác sĩ khu nội trú rất chuyên nghiệp. Tôi không phải bác sĩ chuyên khoa huyết học, không thể đưa ra ý kiến chuyên môn cho các chị được."
"Không sao." Trương tiểu cô vẫn nắm chặt tay nàng không buông.
Hai mắt bác sĩ Trình Dục Thần dán chặt vào bàn tay Trương tiểu cô đang nắm tay bác sĩ: "Cô ấy còn phải làm việc, cô nắm tay cô ấy làm gì?"
Trương tiểu cô hậm hực thu tay về.
"Có chuyện thì đi tìm bác sĩ chủ trị. Cô ấy không phải bác sĩ chủ trị của con cô, không thể tham gia quyết định phác đồ điều trị." Bác sĩ Trình Dục Thần giáo huấn người nhà bệnh nhân, "Cô tìm cô ấy chẳng những vô ích mà còn làm lỡ bệnh tình của con cô."
Trương tiểu cô nghe xong liền hỏi: "Bác sĩ Tạ, bây giờ ngài đang làm ở khoa nào vậy?"
Chậc, cái người nhà này cứ không ngừng dai dẳng, lẽ nào định chuyển bệnh nhân qua khoa của Tạ Uyển Oánh. Đừng nói, có người nhà thật sự nghĩ vậy. Cứ hễ tìm được bác sĩ giỏi là cho rằng vị bác sĩ đó có thể trị bách bệnh, một mực đuổi theo bác sĩ đó chạy. Hoàn toàn không biết các bác sĩ đều có chuyên môn riêng. Bác sĩ ngoại khoa và nội khoa vốn dĩ đã nghiên cứu những thứ khác nhau.
Bác sĩ Trình Dục Thần cũng không phải chưa từng thấy người nhà bệnh nhân như vậy, quay sang hỏi Tạ Uyển Oánh: "Em đang làm gì vậy?"
Nghĩ một cái xem người nhà nếu chạy theo đại lão thì là chuyện bình thường, chạy theo một sinh viên y thì đúng là quá hiếm có, phải khiến thầy đặt ra cả mười vạn dấu chấm hỏi mất.
"Cô ấy cứu mẹ tôi." Trương tiểu cô vẫn cứ khăng khăng, chỉ có bác sĩ Tạ mới có thể cứu được nhà bọn họ.
Đối phương cứ dây dưa không dứt, Trình Dục Thần hỏi thẳng mục đích của đối phương: "Cô nói đi, cô tìm cô ấy muốn làm gì?"
Trương tiểu cô đành phải đi thẳng vào vấn đề: "Có bác sĩ nói con của nhà tôi bị bệnh là do sửa nhà."
Có phải con của bạn bị ảnh hưởng do việc sửa nhà hay không, cái này còn cần phải có bằng chứng. Nói đơn giản là phải kiểm tra thời gian con bạn sống ở ngôi nhà đó và các chỉ số ô nhiễm của việc sửa nhà xem có vượt quá giới hạn cho phép hay không. Căn bệnh ung thư máu thật sự quá phức tạp không có kết luận rõ ràng, không có bác sĩ nào dám nói chắc chắn. Có lẽ bác sĩ kia chỉ nói qua về khả năng này, ai ngờ bị Trương Lập và Liễu Kim Ngân nắm lấy không buông.
"Bác sĩ nói là có khả năng." Trình Dục Thần nói với người nhà, về mặt khoa học mà nói, thì đó chỉ là khả năng mà thôi. Người nhà muốn trút trách nhiệm thì tự giải quyết với nhau, đừng đổ lên người bác sĩ.
Vấn đề này tạm thời không giải quyết được, Trương tiểu cô lo lắng hỏi tiếp vấn đề khác: "Bác sĩ Tạ, cô có thể giúp Đào Đào nhà tôi tìm được người hiến tủy không?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận