Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 661: Quan tâm người trong nhà



Chương 661: Quan tâm người trong nhà




Chương 661: Quan tâm người trong nhà
Lạp xưởng là do mẹ làm. Tạ Uyển Doanh vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng phải nên gọi điện cho mẹ.
Sự việc hôm nay khiến cô nghĩ đến bệnh tình của ông ngoại.
Đã mười một giờ rưỡi đêm, Tôn Dung Phương vẫn còn thức, nhận được điện thoại của con gái, vui mừng hỏi chuyện: “Con đã lấy đồ mà Lệ Tuyền mang đi chưa?
“Con lấy rồi ạ. Mẹ, kết quả xét nghiệm ông ngoại đi kiểm tra ở bệnh viện lần trước như thế nào ạ? ”Tạ Uyển Doanh hỏi.
"Có rồi. Những lời con nói, mẹ vẫn nhớ chứ, năm nào cũng phải đưa ông ngoại của con đi bệnh viện làm điện tim đồ. Tuần trước mẹ đưa ông ấy đến bệnh viện, năm nay vừa mới làm xong, bác sĩ bảo không có vấn đề gì. Kiểm tra tim bằng siêu âm màu mà con nói, năm nay bệnh viện của dì con đã có cái máy này, mẹ cũng đưa ông đi kiểm tra rồi. Ông ấy sợ tốn kém, bảo là phiền phức. Mẹ bảo là con kêu làm vậy, ông ấy mới nghe theo để đi kiểm tra. Kiểm tra xong thì lúc ra ngoài bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn cả.”
Quả nhiên là như vậy, bệnh tình của ông ngoại kiểm tra bằng máy móc cũng không thể phát hiện ra chứng bệnh. Tạ Uyển Doanh cau mày.
“Mẹ, khi nào mẹ có thời gian thì gửi cho con bản báo cáo kết quả xét nghiệm chi tiết của ông ngoại nhé.”
“Mẹ biết mà, con bảo gửi bản báo cáo kết quả xét nghiệm cho con sau khi hoàn thành cuộc thanh tra, đã sớm sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngày mai sẽ gửi qua cho con.” Tôn Dung Phương ngoại, không quên dặn dò con gái mình, "Con nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt. ông ngoại con nói rồi, làm bác sĩ rất bận và mệt, con nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân. Bởi vì chúng ta không ở bên cạnh con, ngộ nhỡ con ốm đau bệnh tật gì thì cũng không ai ở bên cạnh chăm sóc con cả."
"Mẹ à, đừng lo ngại chuyện đó, các giáo sư và bạn học ở đây đều rất tốt."
"Suy cho cùng thì họ không phải là anh em họ hàng hay ruột thịt, con hiểu không?" Tôn Dung Phương thở dài, sợ rằng con gái đôi khi sẽ suy nghĩ quá ngây thơ. Bạn học và các giáo sư có tốt đến đâu đi chăng nữa thì làm sao có thể so sánh được với những người thân ruột thịt của mình. Đó là đạo lý đơn giản nhất. Lúc ốm đau bệnh tật thì ai sẽ là người chăm sóc cho con, chỉ có người thân sẵn sàng bỏ mọi thứ để đến bên con chăm sóc. Các bạn học và giáo sư đều có gia đình và công việc riêng, không thể để trong nom, túc trực con cạnh giường bệnh được.
"Mẹ à, thể trạng của con rất tốt, ngày nào cũng tập thể dục, sẽ không bị ốm đau gì đâu. Mẹ và ông ngoại mới là những người nên chú ý đến sức khỏe của mình. Hai người cũng lớn tuổi cả rồi", Tạ Uyển Doanh nói.
“Con với em trai nói chuyện vài câu đi này” Tôn Dung Phương nhìn thấy con trai bà chạy ra khỏi phòng và đưa máy cho con trai bà.
Tạ Hữu Thiên hiện giờ sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở. Kể từ khi chị gái đạt thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh, những người thân xung quanh, bạn bè, thầy cô và các bạn trong lớp có thái độ khác với cậu. Từng người một nói rằng cậu ấy sẽ tài năng giống như chị gái của mình, sẽ trở thành thủ khoa trong tương lai. Cậu không thể lười biếng được nữa, chỉ có thể chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày.
“Chị ơi, lần trước em thi thử, em đứng thứ hai lớp.” Tạ Hữu Thiên chủ động báo cáo kết quả với chị gái.
“Em học hành chăm chỉ.” Tạ Uyển Doanh nói với em trai. Chỉ mong sự thay đổi số phận của cô cũng có thể làm cho đứa em trai của cô thay đổi để có nhiều triển vọng hơn, không giống như cô ấy trước khi tái sinh, thi vào cấp ba cũng không qua nổi.
"Mẹ nói rồi, để em trở thành bác sĩ, luật sư hay ông chủ trong tương lai. Em nghĩ ..." Tạ Hữu Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, và hỏi chị gái: "Chị ơi, chị nghĩ em nên trở thành gì?"
Vấn đề này, Tạ Uyển Doanh không rõ, vì vậy cô chỉ có thể nói với em trai của mình: "Điều đó chủ yếu phải xem em có hứng thú với nghề nghiệp gì".
"Em muốn trở thành một phi hành gia.”
“Phi hành gia? Suy nghĩ thật viển vông.” Tôn Dung Phương lấy ngón tay dí vào trán con trai: "Lúc nhỏ con đã muốn trở thành Tôn Ngộ Không. Mẹ hỏi con đã lớn chưa vậy?"
Tiếng cười vang vọng trong nhà, khiến cho lông mày của Tạ Uyển Doanh kéo giãn ra.
*
Bạn cùng lớp đã phải nhập viện tại Khoa Phẫu thuật Gan Mật và không được xuất viện sau một tuần, kỳ thực tập của Tạ Uyển Doanh tại Khoa Ngoại tổng hợp số 2 đã kết thúc trước rồi. Lúc rời đi, phải nói lời tạm biệt với tất cả các giáo sư của Khoa Ngoại tổng hợp số 2, trong lòng cô tràn đầy luyến tiếc.
Giáo sư Tôn nhướng mày nhìn cô: "Em nghĩ rằng em rời khỏi đây thì sẽ không gặp bọn tôi nữa sao? Để tôi nói cho em biết, có thể trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ hơn rất nhiều đó."





Bạn cần đăng nhập để bình luận