Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3191: [3191 ] hắt nước lạnh (length: 3885)

"Bác sĩ Tào Dũng làm, thật kỳ quái sao? Hắn vốn dĩ rất giỏi mà." Chu Nhược Mai buồn bã nói. Việc Tào Dũng coi thường nàng và con gái khiến nàng không vui, nhưng thôi, người ta là dân bản địa thủ đô, con cưng của trời, quả thật từ trước đến giờ không phải là người mà nàng và con gái có thể so sánh.
"Cái gì bác sĩ Tào Dũng làm, không phải Tào Dũng, là nàng." Bác sĩ Quảng muốn hỏi hai người bọn họ có phải bị điếc không.
"Bác sĩ mổ chính không phải Tào Dũng sao?" Đinh Ngọc Hải muốn lớn tiếng cãi nhau ồn ào với bác sĩ Quảng.
"Có phải ngươi không định trả tiền điện thoại cho ta không?" Bác sĩ Quảng cau mày, không hiểu vì sao hắn cứ khăng khăng giả vờ hồ đồ không nghe rõ.
"Có chút tiền điện thoại này."
"Phải, đối với lão Đinh ngươi thì chỉ là chút tiền mà thôi." Hiểu rõ con người của hắn, bác sĩ Quảng sớm đã nhìn ra chút tâm tư đó của hắn, bây giờ vừa hay có thể dùng sự thật để nói đạo lý với hắn, "Ta nghe được, ngươi và vợ ngươi rất không thích cô bé này, cho nên có thể chỉ mong người ta không được tốt."
Sắc mặt Đinh Ngọc Hải tối sầm lại.
"Ngươi là người không thích chịu thua, ngươi và vợ ngươi đều như vậy." Bác sĩ Quảng nói, "Các ngươi không thích người ta, ta không can thiệp vào chuyện đó. Nhưng ta nói rõ với ngươi, lão Đinh, ngươi và vợ ngươi nên tự kiềm chế một chút. Bác sĩ dựa vào cái gì để tồn tại, là kỹ thuật. Cô bé này có kỹ thuật, tất cả mọi người bao gồm người nước ngoài đều nhìn ra được. Cho nên lãnh đạo bệnh viện căn bản không sợ đem cô bé đẩy ra, không sợ cô bé bị người hoài nghi."
"Không phải. Lão Quảng, thầy thuốc chúng ta nói chuyện phải nói thực tế, giảng khoa học, cô ta một học sinh thì có kỹ thuật gì?" Đinh Ngọc Hải lầm bầm lầu bầu nói.
Chu Nhược Mai đi theo lão công, ra sức gật đầu.
Tạ Uyển Oánh chỉ là một người ở viện y học cầm sách học đọc mấy năm sách y học, ở lâm sàng làm sinh viên còn chưa đến hai năm, nếu nói vậy mà kỹ thuật của cô so với các bác sĩ lâu năm không bằng, thì chẳng khác nào là nói bậy.
"Đến bây giờ các ngươi vẫn cho là ta đang khen lung tung cô bé sao? Ta khen cô bé là vì bị người mua chuộc à?" Bác sĩ Quảng càng nói càng dở khóc dở cười, "Lão Đinh, ngươi nói phải giảng khoa học thì không sai. Nhưng chúng ta nghiên cứu não người rõ ràng nhất, bộ não con người vốn có sự khác biệt rất lớn, chỉ số IQ cao thấp, khoa học nói cho ngươi biết, từ khi ngươi sinh ra đã quyết định không công bằng. Năng lực của bác sĩ có liên quan đến bộ não. Ở lâm sàng, cùng một cơ chế bồi dưỡng, có bác sĩ lăn lộn bao nhiêu năm vẫn mãi kỹ thuật bình thường, có bác sĩ vừa vào nghề đã một bước lên trời."
Bộp, đây chẳng khác nào một gáo nước lạnh hắt vào đầu Đinh Ngọc Hải và Chu Nhược Mai.
Hai mắt Chu Nhược Mai đỏ ngầu, giống như bị ai đâm một dao mà nổi cơn điên, ào ào vung tay làm đổ đồ trên bàn.
Rốt cuộc bác sĩ Quảng này có biết mình đang nói gì không, nói con gái của em họ Tôn Dung Phương có thiên phú về y học ư?!
Phải biết, đó là điều mà bà và chồng bà cùng con trai luôn mơ tưởng theo đuổi nhưng mà vĩnh viễn đừng hòng có thể có được. Dựa vào cái gì mà con gái Tôn Dung Phương lại có thể có được? Ông trời dựa vào cái gì mà chiếu cố con gái Tôn Dung Phương.
"Đúng, ở trong mắt những người có mặt tại đó, hẳn là như vậy. Nếu không thì như các người nói, hoàn toàn không giải thích được tình hình trước mắt. Bây giờ xem ra, việc cô bé đi cửa sau là không thể nào." Bác sĩ Quảng nói.
"Ta không tin lời ông nói." Đinh Ngọc Hải lạnh lùng nói, "Ông đừng có thổi phồng cô ta giỏi giang. Sau lưng cô ta nhất định có người chống lưng, không có người chống lưng thì cô ta không thể giỏi được."
Những bác sĩ giỏi về kỹ thuật lâm sàng lại bị chèn ép, sự nghiệp và cuộc đời đều không bằng hắn và vợ, những tình hình thực tế này, bác sĩ Quảng có dám nói, có dám thừa nhận không?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận