Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 474 - Khiếu nói chuyện



Chương 474 - Khiếu nói chuyện




Giữa bác sĩ và bệnh nhân phải có lòng tin, nếu không thì không cần điều trị bệnh.
Bò bít-tết đã lên rồi.
Bụng đói rồi, làm no bụng trước rồi hẵng nói đến chuyện đó.
Đàn anh Tào giống như một chuyên gia mỹ thực, lần nào đưa cô đi ăn món nào cũng ngon hết. Giống như món bún bò lần trước ăn cũng siêu ngon.
“Doanh Doanh.” Tào Dũng sau khi suy nghĩ về điều đó, hy vọng nói rõ với tiểu học muội để có biện pháp đề phòng. Cái gọi là phòng bị đối với người khác là không thể thiếu, cho dù là bạn bè có tình bạn sâu nặng, nói không chừng cùng một người chỉ là lừa gạt mà thôi.
“Đàn anh, anh có gì muốn nói với em cứ việc nói ra nha.” Tạ Uyển Doanh thành thật nói, vừa rồi nhìn thấy bạn học cao trung rời đi vội vàng khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Sau này cho em xem hồ sơ bệnh án, tuyệt đối đừng gấp gáp.” Tào Dũng nhắc nhở cô một chút, chắc hẳn cô đủ nhạy bén để có thể nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Không cần gấp gáp, từ từ xem, có nghĩa là vừa rồi cô chưa xem hết hồ sơ bệnh án. Tạ Uyển Doanh nhớ lại và ngay lập tức hiểu ý đàn anh. Cô thực sự chỉ quan tâm đến việc giúp người khác phân tích tình trạng bệnh một cách nhanh chóng, không hề xem kỹ các thông tin cơ bản như tên và tuổi của bệnh nhân.
Giống như một người có thâm niên làm bác sĩ lâu năm và có nhiều kinh nghiệm xã hội, biết thân phận của bệnh nhân có thể không quan trọng đối với bác sĩ, dù sao bác sĩ cũng đối xử với bệnh nhân một cách bình đẳng, nhưng đôi khi sự thiếu hiểu biết có thể gây ra rủi ro nghề nghiệp cho các bác sĩ. Ví dụ, đó là một ngôi sao lớn và một nhà lãnh đạo lớn hiển nhiên ở đây, bác sĩ bỏ qua danh tính của bên kia quá nhiều, và không ngăn chặn bên kia đột nhiên gây rắc rối cho người làm bác sĩ với thân phận đặc biệt của mình.
Đôi lông mày của Tạ Uyển Doanh hiện lên vẻ trầm ngâm: Tờ bệnh án mà Triệu Văn Tông mang theo, cột họ tên được tái hiện theo trí nhớ rất tốt của cô, tên của bệnh nhân được dán vào một mảnh giấy, có thể để thay đổi, kết quả là một số vết mực trên mép để lại sau khi sao chép đã trở thành bằng chứng che giấu danh tính của bệnh nhân.
Tại sao bạn học cao trung lại làm điều này? Rõ ràng là không muốn để cô biết được bệnh nhân là ai. Nhưng bây giờ, dường như cô đã có thể mơ hồ đoán được đó là ai. Chín mươi chín phần trăm là những người đã từng quen với cô ở trường cao trung. Triệu Văn Tông cái người này tốt nên không thể từ chối yêu cầu của đối phương lại không muốn gây phiền phức cho cô nên cuối cùng làm ra chuyện như vậy.
Nói cách khác, liệu Triệu Văn Tông có dám làm điều này một lần nữa trước mặt cô trong tương lai? Chắc chắn không dám, bởi vì trước mặt cô có một vị đàn anh ôn nhu đã cảnh cáo Triệu Văn Tông. Đó là lý do tại sao bạn học cao trung của cô cảm thấy chột dạ đến mức bỏ chạy.
Trong đầu Tạ Uyển Doanh không khỏi đập bịch bịch đập hai cái.
“Món tráng miệng sau bữa ăn lại đến.” Tào Dũng quay đầu hướng người phục vụ tới hỏi.
Đã xong món bò bít-tết.
Người phục vụ bưng những lát bánh hình tam giác với những quả anh đào xinh xắn bên trên.
Đàn anh Tào rất hiểu tâm tư của một cô gái. Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ: Hỏng bét rồi, cô vốn mời để lấy lòng đàn anh, kết quả lại biến thành anh mời để làm cô vui vẻ?
“Ăn thử đi, ở đây có một lớp sô cô la ấy.” Tào Dũng đưa cho cô một đĩa bánh. “Cũng không biết em có thích khẩu vị này hay không. Có cô gái thích ngọt, có cô gái có thể thích ăn chua ngọt. Một số sẽ rất thích ăn cay.”
“Đàn anh đã tiếp xúc qua rất nhiều cô gái sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi.
“Giống như em, tôi đã từng tiếp xúc với nhiều chàng trai và cô gái, cần phải quan sát tình hình của họ.”
Đàn anh nói chuyện rất có khiếu nghệ thuật. Lời này nghe xong liền biết đang đề cập đến bệnh nhân. Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, liền cúi đầu ăn bánh. Cô không biết cách đối nhân xử thế, nói đùa ra đều bị các giáo sư trong khoa cười nhạo, căn bản nói không lại đàn anh.
Lấy thìa múc bánh gato, ăn nè ăn nè, vừa lúc nghĩ tuần sau bản thân nói không chừng có thể lên phẫu thuật chính.



Bạn cần đăng nhập để bình luận