Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1631: Cái gì nặng cái gì nhẹ



Chương 1631: Cái gì nặng cái gì nhẹ




Chương 1631: Cái gì nặng cái gì nhẹ
Điều đáng sợ nhất của một bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh là ở chỗ họ nghiên cứu não bộ con người, cho nên bộ não của họ phải tốt hơn người thường rất nhiều.
Tào Dũng được mọi người gọi là dũng sĩ, không chỉ bởi vì anh dám nói, còn bởi vì đầu óc của anh rất tốt, nói chuyện có thể khiến người khác tức đến mức hít thở không thông, có thể so sánh được với miệng lưỡi độc địa của Tương Hoa Diệu.
“Bệnh nhân này, anh ta không hiểu y học nên không biết bệnh tình nặng nhẹ như thế nào. Ngài là bác sĩ tim mạch hẳn là hiểu rõ hơn đúng chứ. Tình huống này của anh ta nếu kéo dài thêm nữa trái tim sẽ không ổn. Ngài muốn đợi rủi ro trong lúc phẫu thuật thấp hơn sau đó mới tiến hành làm phẫu thuật, đến lúc đấy mọi chuyện cũng đã muộn rồi, cơ tim không hoạt động chính là chết, một phần cơ thể anh ta có thể sẽ bị liệt. Anh ta là người nào, là giáo sư đại học, giáo viên dạy thể dục. Ngài nghĩ sau này anh ta sẽ thế nào với cơ thể như vậy chứ? Sự nghiệp sau này của anh ta sẽ không còn.”
Mọi người trong Quốc Trắc nghe xong lời anh nói, muốn hít một hơi thật sâu nhìn Đô DIệp Thanh.
Thật sự là muốn người ta tức nghẹn mà.
Khuôn mặt sạch sẽ của Đô Diệp Thanh sau chiếc kính không tròng nở một nụ cười nhẹ, như có như không không để tâm đến lời nói đầy sức sát thương của anh. Cả Tào Dũng và cả giáo viên của mình, cách nói chuyện của hai người anh đã được lĩnh giáo qua, cho nên không có cảm giác. Nói đúng hơn là anh ta đã nghe quen từ giáo viên của mình, nên đã vô cảm với điều này rồi.
Có thể làm một chuyên gia, tố chất tâm lý phải hơn người thường. Đô Diệp Thanh tự động bỏ qua tất cả những gì không liên quan đến kiến thức chuyên ngành trong lời nói của Tào Dũng, chỉ để ý đến một điểm: “Cậu cho rằng đó là xác suất nhỏ sao? Cậu cho rằng nguyên nhân xuất hiện cục máu đông trong mạch máu não xuất phát từ vấn đề của tim sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã quan sát việc xuất huyết não do tắc động mạch và suy luận ngược lại. Đây không phải ý kiến của cá nhân tôi, đây là kết luận do tôi và các bác sĩ khác trong khoa cùng nhau thảo luận.” Tào Dũng chứng minh, không phải chỉ nói cho người nhà bệnh nhân, mà còn là quan điểm dựa trên chuyên môn của bác sĩ khoa thần kinh để nói.
Tiểu sư muội nói rất đúng, tất cả mọi điều của y học, cần phải dựa vào kiến thức y học mới có thể nói được.
Những người khác nghe xong lời này của anh, đồng loại quay đầu nhìn về phía sau, thấy Tống Học Lâm ngồi lặng yên ở đó không một tiếng động như một con mèo.
Thiên tài Bắc Đô này vẫn luôn như vậy, luôn cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, nhưng thực tế, vẫn luôn kiến người ta cảm thấy sự tồn tại to lớn.
Một đám người cười thầm trong đầu.
Hóa ra là toàn bộ nam sinh trong lớp rất để ý đến thiên tài Bắc Đô ở đây, Phan Thế Hoa nhướng mắt lên.
Tống Học Lâm cảm nhận ánh mắt của Phan Thế Hoa sau đó nheo mắt lại: người này tự nhận là hiểu rất rõ bác sĩ Tạ, muốn ghi lại giúp bác sĩ Tạ về những suy nghĩ của cô, nhưng cuối cùng để ủng hộ suy nghĩ của bác sĩ Tạ vẫn phải dựa vào mình và Tào Dũng. Giống như suy nghĩ của cậu ta, người này cơ bản là không được.
Giống như đọc được suy nghĩ của Tống Học Lâm, Phan Thế Hoa thu hồi ánh mắt, cúi đầu xem lại bản ghi chép của mình, lặng lẽ nắm chặt tay, phải cố gắng thật nhiều để theo kịp bạn học Tạ.
Nghe xong ý kiến của hai vị bác sĩ nổi tiếng của khoa giải phẫu thần kinh, Đô Diệp Thanh phải suy nghĩ về điều đó: “Những vấn đề mà bác sĩ Tào đã nói, tôi cần xem xét tỉ mỉ lại một lần nữa, cái gì nặng cái gì nhẹ cần phải làm rõ.”
Những người khác nghe được ý tứ trong lời nói của anh ta là một bác sĩ phẫu thuật tim anh ta cần phải đặt rủi ro ca phẫu thuật lên hàng đầu.
Nghe đến đó, lòng Tạ Uyển Doanh lại một lần nữa căng thẳng.
Muốn thuyết phục người này còn khó hơn cả khi thuyết phục thầy Đàm của bọn họ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận