Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 306 - Nói ra quá khứ khiến người ta kinh ngạc



Chương 306 - Nói ra quá khứ khiến người ta kinh ngạc




Lúc đại não cô nhìn thấy quai hàm của di hài đã lập tức phản ứng: Là mẹ của Tiểu Trương. Bà là bệnh nhân đầu tiên cô gặp và được cứu sống sau khi đến bệnh viện này.
Thật đúng là một trận tra tấn tinh thần kinh khủng. Các giáo sư đều biết rõ điểm ấy, cố ý cho cô nhìn.
Trên thực tế, cô đã sớm dự liệu được kết quả như vậy. Lúc cô trở về khoa giải phẫu thần kinh cũng không gặp được mẹ của tiểu Trương trong phòng bệnh.
Nhớ lại những lời đàn anh Hoàng nói sau khi phẫu thuật, bệnh nhân nên đến ICU để ổn định trong hai ngày trước khi rời khỏi phòng. Thế nhưng, mẹ của tiểu Trương không trở về, điều đó đủ để thấy được bà ấy không có chuyển biến tốt nào sau ca mổ.
Là một khối u não, hơn nữa còn sinh trưởng ở chỗ khó khăn nhất, việc cầm máu chỉ có thể tạm thời giữ lại tính mạng của người bệnh. Thế nhưng, tỷ lệ tử vong của bệnh xuất huyết pontine vô cùng cao, hơn nữa sự xuất hiện của khối u đồng nghĩa với việc mức độ phức tạp của bệnh đã tăng lên nhiều hơn một cấp độ. Việc một bệnh nhân như vậy có thể hồi phục sau khi phẫu thuật hay không là tùy thuộc vào số phận.
Đàn anh Hoàng viết trong tên QQ của anh ấy là 'Não Ơi Ngươi Muốn Ta Phải Làm Sao', cho thấy được sự nguy hiểm của nó. Chỉ có thể nói rằng đàn anh Tào thật không dễ dàng gì khi thực hiện cuộc phẫu thuật.
Không chừng lúc ấy đàn anh Tào đã sớm đoán tới kết cục, thế nên lúc chủ nhiệm Lữ vội vàng gọi đi chuẩn bị phẫu thuật, anh ấy vẫn vững như bàn thạch.
Cần phải nói, đả kích của đàn anh Tào đối với tinh thần của cô còn đáng sợ hơn nhiều so với việc biết người chết là ai.
Chẩn đoán bệnh chuẩn xác, cấp cứu chuẩn xác, thế nhưng không nhất định có thể cứu được bệnh nhân.
“Tiểu học muội, không sao đâu, đừng kiên trì nữa.”
Những lời của đàn anh Tào lại quẩn quanh tâm trí cô, trở nên đầy ẩn ý. Thì ra không chỉ là đơn thuần quan tâm mà còn đang dạy dỗ cô.
So với cô, các giáo sư có kinh nghiệm lâm sàng và nghiên cứu học thuật cao hơn đều biết rõ mạng sống mà cô đem hết toàn lực cứu chữa này sẽ biến mất trong vài ngày tới.
Ngay cả như vậy, có còn muốn gắng sức cứu không?
Sau khi được cứu sống, để bệnh nhân quanh quẩn ở cánh cổng địa ngục, liệu có thể sẽ nhận hết sự dày vò vào phút cuối của trần gian rồi chết đi?
Đây chính là câu hỏi trắc nghiệm mà các bác sĩ lâm sàng đều đang làm mỗi ngày.
Xung quanh bàn ăn, mấy người Khương Minh Châu thấy cô không nói gì, càng lo lắng hơn.
"Đàm Khắc Lâm, cái này......" Bác sĩ Kim thở dài.
Để trở thành một bác sĩ, sinh viên y khẳng định phải trải qua một quá trình trưởng thành về mặt tâm lý như vậy. Thế nên hầu hết các giáo sư đều dứt khoát mặc kệ, cảm thấy quá tàn nhẫn, để khi nào những tân binh này thành bác sĩ thì gặp lại sẽ nói sau.
Không thể không nói, phương pháp giáo dục của mấy giáo sư kia ngày hôm nay thật "tàn nhẫn", nhất định phải sớm dạy dỗ cho cô.
"Ăn đi ăn đi." Hà Hương Du đặt đũa vào tay tiểu học muội: "Em ăn đùi gà nướng không? Để chị lấy một cái cho."
"Dạ không cần đâu chị. Đã đủ rồi, có rất nhiều đồ ăn ạ." Tạ Uyển Doanh cầm đũa gắp cải xanh cho vào miệng, ăn vài miếng cơm, ngẩng đầu nhìn thấy không có ai ăn, bèn thúc giục: "Mọi người cứ ăn đi ạ. Em không sao."
"Nếu như em muốn khóc thì chị có thể cho em mượn bờ vai này nha." Hà Hương Du vỗ vai của mình, nói với tiểu học muội.
Tạ Uyển Doanh khẽ cười, lắc đầu, xem ra phải sử dụng đòn sát thủ để an ủi đàn chị, nói: "Chuyện ngày hôm nay không sợ. Em đã gặp được chuyện còn khủng khiếp hơn."
"Chuyện gì thế?" Vài người hỏi cô.
"Em đã từng tận mắt nhìn người thân ra đi ngay trước mặt mình, rõ ràng có cách để cứu, thế nhưng em không làm được. Đây không phải chuyện càng đáng sợ hơn sao?" Tạ Uyển Doanh nói.
Một loạt người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
Thế nên câu hỏi trắc nghiệm vừa rồi không khó để cô lựa chọn. Cho dù thế nào đi nữa, cũng đều phải cứu trở về, ngay cả khi chỉ có thể sống thêm một phút nữa. Bởi vì lúc đó cô chỉ muốn nói một lời với ông ngoại, và ngay cả ông cũng thế. Vậy nhưng, ông ngoại không thể nghe, cũng không thể nói với cô được nữa rồi.
"Trời ơi!" Bác sĩ Kim cảm thán một tiếng.
Kết quả giáo dục này, nhất định là ai cũng không nghĩ đến được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận