Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 351 - Nhất định phải tìm bác sĩ Tạ



Chương 351 - Nhất định phải tìm bác sĩ Tạ




“Đúng vậy, bác sĩ Đàm ở đây, cho bác sĩ Đàm xem đi.” Cao Chiêu Thành nói.
Mí mắt của Đàm Khắc Lâm chớp chớp: trong ký ức của anh thì gần đây không có khám bệnh cho y tá.
“Đồng nghiệp của chúng tôi đã yêu cầu tìm bác sĩ Tạ để kiểm tra, vì vậy ...” Y tá cố gắng giải thích.
Vấn đề càng giải thích càng khiến các bác sĩ khoa tại hiện trường kinh ngạc: “Các cô tìm thực tập sinh để khám bệnh?”
“Các cô thấy ngại khi tìm giáo sư khám bệnh sao?”
“Giáo sư Lý, các cô ấy không tiện tìm anh khám bệnh có phải không?”
“Đừng nói lung tung!” Giáo sư Lý đổ mồ hôi, lớn tiếng thanh minh: “Khi nào tôi từ chối đồng nghiệp đến chỗ tôi khám bệnh?”
“Bác sĩ Đàm, anh từ chối các cô ấy đến tìm anh khám bệnh sao?” Có người đặt câu hỏi với Đàm Khắc Lâm, nếu không thì ai lại đi tìm học trò của anh để khám bệnh chứ không phải tìm anh.
Đàm Khắc Lâm lập tức nói: “Sao tôi và mọi người dám từ chối bất kỳ đồng nghiệp nào.”
Cái này không phải là nói nhảm sao? Một bác sĩ dám làm điều này trừ khi anh ta không muốn ở lại bệnh viện.
Bệnh nhân bình thường còn không dám từ chối, huống chi là đồng nghiệp.
“Chuyện gì xảy ra vậy!” Thẩm Cảnh Huy quay đầu tự mình hỏi thăm tình hình.
Khi các lãnh đạo hỏi, y tá quay trở lại thương lượng với đồng nghiệp của mình: “Nếu không đợi họ kết thúc cuộc họp rồi lại nói.”
“Bác sĩ Tạ là thực tập sinh không thể ra ngoài trước sao?”
“Xảo Văn đang cần gấp sao?”
“Cô ấy có thể không gấp sao? Không gấp mà có thể vừa lấy được kết quả CT đã lập tức chạy tới nơi này?”
“Bạn học Tạ, em đã xem bệnh cho người ta từ khi nào vậy?” Không đợi được nữa, Tôn Ngọc Ba quay đầu lại hỏi sinh viên.
“Thứ ba tới tìm em xem ạ.” Tạ Uyển Doanh trả lời giáo sư.
“Bệnh gì vậy?”
“Bản thân bệnh nhân không muốn nói nên em cũng không thể nói ạ, giáo sư Tôn.” Điều này liên quan đến sự riêng tư của bệnh nhân, nếu không vừa rồi lúc ầm ĩ, cô đã sớm lên tiếng.
“Em kê đơn thuốc cho người ta sao?”
“Không có, khi mở phiếu kiểm tra, các cô ấy nói tùy tiện tìm bác sĩ ký tên là được, cho nên không tìm giáo sư Đàm ạ.”
Chuyện làm phiếu kiểm tra, có y tá tự kê đơn rồi tìm bác sĩ ký tên. Không phải uống thuốc hay là kiểm tra thường xuyên cả ngày, bác sĩ nhìn thấy không có vấn đề thì trực tiếp ký, tương đương với làm kiểm tra cá nhân.
“Ở cửa ồn ào cái gì, tiến vào nói cho rõ ràng.” Phó chủ nhiệm Lưu bắt gặp y tá đứng ở cửa gọi vào.
Không thể rời đi, y tá bước vào và nói: “Không có gì đâu.”
“Có chuyện gì hay không thì mang kết quả kiểm tra tới xem xem. Làm sao, chúng tôi không tốt như bác sĩ Tạ, có phải hay không?”
Nghe phó chủ nhiệm bức cung, tiếng cười cao thấp trong phòng họp liên tục vang lên, rõ ràng nhận ra các y tá có điều kỳ quặc, đang che giấu mọi người việc gì đó.
Lãnh đạo khoa nói như vậy, y tá đành phải mang phiếu kiểm tra tới cho lãnh đạo xem qua.
“Không phải là không có việc gì.” Phó chủ nhiệm Lưu xem xong báo cáo và nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Đúng, cho nên chúng tôi đến hỏi ý kiến bác sĩ Tạ.” Y tá nói.
“Tại sao cô lại hỏi cô ấy. Đây là phải làm phẫu thuật. Cô ấy là một thực tập sinh không thể thực hiện phẫu thuật được.” Phó chủ nhiệm Lưu buồn bực hỏi những y tá này, nghĩ rằng các cô ấy là người trong cuộc không thể biết được chuyện này, sao có thể nói ra những lời như vậy.
“Không phải, chúng tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của cô ấy đầu tiên. Bởi vì cô ấy đã nhìn thấy nó. Không nói là yêu cầu cô ấy phẫu thuật.” Y tá nói.
“Bác sĩ Tạ nhìn ra được? Các cô tìm bác sĩ Tạ xem đầu tiên có phải hay không?” Phó chủ nhiệm Lưu nghĩ đến một bệnh mà thực tập sinh có thể nhìn ra thì bác sĩ chính thức càng có thể nhìn ra.
“Không phải, trước đó đã tìm rất nhiều bác sĩ xem qua. Tìm các bác sĩ trong khoa, cả khoa phụ sản, khoa tiêu hóa và đã làm kiểm tra rất nhiều.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận