Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1340: Thông báo cho bạn học



Chương 1340: Thông báo cho bạn học




Chương 1340: Thông báo cho bạn học
Nhìn thấy khuôn mặt đăm chiêu ủ dột Nhậm Sùng Đạt, tim Nhạc Văn Đồng cũng giống như viên gạch lớn chìm xuống đáy biển.
Là lớp trưởng đã dẫn dắt các bạn lớp này bốn năm, cậu đã sớm coi các bạn học trong lớp như anh chị em. Mỗi khi có bạn học hay trong nhà bạn học xảy ra chuyện, cậu và giảng viên đều cảm thấy giống như người thân trong chính gia đình mình xảy ra chuyện, phiền muộn, buồn bã, khó chịu, thỉnh thoảng sẽ tức giận.
“Giảng viên tính khi nào sẽ nói cho cậu ấy biết?” Nhạc Văn Đồng thấp giọng hỏi.
“Ông nội của em ấy dường như không thể cầm cự được nữa. Ba mẹ của em ấy gọi điện hỏi thấy làm như thế nào, có nên nói cho con trai biết để em ấy về nhà ngay không. Bọn họ biết Thế Hoa đang trong giai đoạn thực tập quan trọng, trở về nhà sẽ khiến cho việc học bị chậm trễ. Đại khái hỏi tôi là muốn hỏi thử bác sĩ trong bệnh viện ở đây có cách nào không. Nhưng, như tình trạng này của ông nội có lẽ là không thể cứu vãn nổi. Xuất huyết não, không thể phẫu thuật được, không thể tỉnh lại, có lẽ đã chết não.” Nhậm Sùng Đạt nói, cầm cốc nước muốn uống một ngụm làm ấm cổ họng, nhưng lại không uống được, trong lòng kìm nén.
“Nếu như vậy, em nghĩ, nói rõ tình hình với cậu ấy sẽ tốt hơn. Cho dù cậu ấy chạy về không kịp, có thể cũng phải xin phép trở về tham dự đám tang của ông. Cậu ấy cần phải sắp xếp trước lịch trình học tập của mình.” Nhạc Văn Đồng đề nghị.
Lớp trưởng do chính mình chọn ra rất đủ điềm tĩnh, nói chuyện không cẩu thả, mạch lạc rõ ràng. Nhậm Sùng Đạt đồng ý, hỏi: “Em đi nói với em ấy trước, có được không?”
“Giảng viên tìm em đến chính là vì chuyện này, đương nhiên là em đi rồi.” Nhạc Văn Đồng nói, chủ động gánh vác trách nhiệm của lớp trưởng.
Tay Nhậm Sùng Đạt vỗ nhẹ vai cậu hai cái: Quá hài lòng không thể hài lòng hơn nữa.
Biết được bạn học Phan đang ở khoa cấp cứu, Nhạc Văn Đồng chạy đến khoa cấp cứu.
Khoa cấp cứu đã sắp xếp xong hồ sơ bệnh án bệnh nhân, chuẩn bị đưa bệnh nhân vào khoa điều trị nội trú.
Lúc ba người đi cùng bệnh nhân, nhìn thấy lớp trưởng đột nhiên xuất hiện.
“Lớp trưởng, giảng viên bảo cậu về học viện y làm gì vậy?” Phùng Nhất Công tiến lên trước hỏi, nói suy đoán của Phan Thế Hoa: “Có phải ai trong lớp chúng ta xảy ra chuyện gì không?”
Thế mà có bạn học đoán được cậu vì sao chạy đến đây. Nhạc Văn Đồng ngạc nhiên.
Ba bạn học nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy mang theo chút bi thương của lớp trưởng, nhất thời lòng dạ rối bời.
“Lớp trưởng, sẽ không phải có bạn học nào trong lớp chúng ta mắc bệnh giống như Triệu Điềm Vỹ lúc đó chứ.” Phùng Nhất Công căng thẳng đến mức không thể nói hoàn chỉnh.
“Không phải.” Nhạc Văn Đồng phủ nhận.
Ba bạn học cùng thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa bị dọa chết.
Bình tĩnh lại, Nhạc Văn Đồng đi đến kéo cánh tay Phan Thế Hoa đi sang một bên, thì thầm.
Bạn học Phan phạm phải lỗi gì sao? Hai bạn học kia lo lắng, vểnh tai lên nghe lén.
“Ông nội cậu đột nhiên bị xuất huyết não, đang cấp cứu ở bệnh viện địa phương. Sáng hôm nay ba mẹ cậu gọi điện thoại cho giảng viên. Sau khi giảng viên và tớ bàn bạc quyết định nói cho cậu biết chuyện này.” Nhạc Văn Đồng nhỏ giọng thông báo cho bạn học Phan biết.
Cả người Phan Thế Hoa đông cứng, gương mặt thanh tú biến thành bức tường trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Ông nội tớ.....”
“Giảng viên nghe ba mẹ cậu nói rằng, ông nội cậu đối với cậu có kỳ vọng rất cao.” Khi Nhạc Văn Đồng biết được thông tin này, biết rõ chuyện này có thể là một cú sốc lớn đối với bạn học mình, vì vậy cố hết sức cẩn nhắc cường độ nói chuyện và nội dung câu chuyện.
“Đúng vậy, trong nhà ông nội tớ là người ủng hộ tớ học y trở thành bác sĩ nhất.” Giọng Phan Thế Hoa càng nói càng yếu ớt, giống như đang chìm vào ký ức của người thân.
Khi vẫn chưa trở thành bác sĩ, ông nội cậu ấy sắp qua đời.... chuyện này, thực sự là một đòn giáng mạnh vào một sinh viên y khoa muốn trở thành một bác sĩ giỏi.
Hai bạn học đứng bên cạnh nghe cũng cảm thấy khó chịu theo.





Bạn cần đăng nhập để bình luận