Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3862: [3862 ] đây là đang bồi nàng (length: 3978)

Để thầy dùng lò vi sóng hâm nóng sữa bò, Đào Trí Kiệt cẩn thận bưng vào phòng khách.
Cùng đến làm khách còn có Phương quản lý, thấy vậy nói với Lỗ lão sư: "Ngài xem học sinh của ngài hiếu thuận với ngài quá."
Học sinh Đào này cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm không tốt, thích bao bọc thầy.
Lỗ lão sư nói với học sinh: "Con lo chuyện của mình đi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến thầy."
"Thưa thầy, chuyện của thầy là chuyện của con." Đào Trí Kiệt vừa trả lời, vừa cho thêm đường vào sữa bò khuấy đều.
Đang định nói thêm với học sinh này thì có hai người bước vào cửa phòng khách. Tạ Uyển Oánh cùng Tào sư huynh bưng bát cháo gạo đặt lên bàn.
Tình trạng sức khỏe của Lỗ lão sư thực tế từ lâu đã không ăn được hoặc không nuốt nổi nhiều đồ ăn, đồ chính chỉ có thể ăn đồ lỏng hoặc sệt. Lần trước ở nhà Trương Hoa Diệu ăn cơm rang, Lỗ lão sư ăn đồ lỏng đặc biệt do con trai làm, không ăn chung cơm rang với mọi người.
Ngoài cháo ra, thì còn thịt, cá, cà rốt xay nhuyễn như thức ăn bổ sung cho trẻ con.
Tào Trí Nhạc nghe thấy mùi thức ăn đặc trưng chạy vào, nhìn thấy đồ ăn trên bàn nói: "Lúc con còn nhỏ cũng ăn món này."
"Con muốn ăn một chút không?" Lỗ lão sư hỏi đứa trẻ, đưa muỗng cho bé chủ động.
Tào Trí Nhạc không cần nhìn sắc mặt người lớn xung quanh cũng biết mà trực tiếp lắc đầu.
"Ngon lắm." Lỗ lão sư dỗ dành bé.
"Đồ ăn ngon phải cho bà nội ăn trước." Tào Trí Nhạc nói.
Đứa nhỏ này tuy nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ thông minh lương thiện.
Bị mọi người và cả đứa bé nhìn, Lỗ lão sư từng muỗng từng muỗng ăn thứ đồ trong bát.
Trên lâm sàng, ta sẽ thấy rất nhiều người nhà không quản vất vả, tự tay nấu ăn cho bệnh nhân. Có khi không phải do người khác nấu không ngon, mà là bệnh nhân không nuốt nổi nhưng vì người nhà, bạn bè đã cố công nấu nên cố gắng ăn.
Xung quanh im lặng. Đôi mắt nhỏ của Tào Trí Nhạc chớp chớp, giống như bóng đèn điện nhỏ.
Phía sau, Tào Trí Nhạc đi theo sau lưng chị gái ra đến sân, hỏi: "Chị xinh đẹp, có phải bà nội không được khỏe không?"
Đứa bé rất thông minh, không nhìn sắc mặt hay cơ thể bệnh nhân mà nhìn bệnh nhân có ăn ngon miệng hay không để đoán. Điều này chắc đã khắc trong gen của con người rồi, rõ ràng không ăn ngon có nghĩa là gì.
Tạ Uyển Oánh xoa đầu bé, nhìn cây cổ thụ trong sân, nàng nhớ đến người nhà.
Không phải sống lại vạn sự đại cát biến thành thần tiên mà có thể cứu được hết mọi người.
Quay lại thấy Tào sư huynh ngồi đó, cùng Đào sư huynh nhìn Lão sư ngồi bất động. Nàng như đọc được tâm tình của sư huynh. Chuyện đã xảy ra mấy năm trước sắp phải trải qua một lần nữa, có khả năng chuyện mấy năm trước sẽ lặp lại một lần nữa, bởi vì ông nội Tào cũng đã qua đời.
Bác sĩ luôn nhấn mạnh bản thân không khác gì người bình thường. Có lẽ chỉ có những khoảnh khắc như thế này mới có thể giúp bệnh nhân và người thân nhận ra điểm này.
"Con nhìn ta làm gì, đi sang trò chuyện với bà." Lỗ lão sư ngẩng đầu thúc giục Tào học sinh.
Tào Dũng mím chặt môi, cau mày, trong lòng muốn nói: Thưa thầy, ở cạnh thầy chính là ở cạnh bà. Vì sớm đã cố chấp chuyện của nàng, hắn dường như đã nhận ra được điều gì đó.
Ngoài sân, Trương Thư Bình đứng ngoài nghe trộm được cuộc gọi của chú mình, chạy đến báo tin cho Tạ lão sư: "Lão sư, có người gọi đến bảo có bệnh nhân muốn tìm cô chữa bệnh."
Mọi người nghe thấy liền ngẩng đầu lên.
Đây là nhịp điệu gì vậy. Khi người công ty B chưa kịp ra tay phản kích thì bệnh nhân đã vội vã tìm Tạ bác sĩ rồi.
"Điện thoại từ nước ngoài gọi đến." Ánh mắt Trương Thư Bình lấp lánh ánh sao, như thể đang tràn ngập cảm xúc mãnh liệt của adrenalin đang bùng cháy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận