Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3348: [3348 ] đột nhiên thức tỉnh (length: 4172)

Buổi sáng, bảy giờ chuông báo thức vang lên, ánh sáng đã rất rõ.
Vì hôm nay buổi sáng cuộc họp vẫn tiếp tục bị hủy, nên không cần phải dậy sớm nữa.
Tào Dũng sau khi xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, trước hết nhìn xem thời tiết bên ngoài như thế nào.
Gió đã nhỏ hơn tối hôm qua một chút. Hồi tưởng lại đêm qua, đặc biệt là nửa đêm, gió thổi đặc biệt mạnh, tiếng gió rít trong tai bác sĩ như hắn nghe chẳng khác nào tiếng thở gấp của bệnh nhân ICU, như thể sắp vào tình trạng báo động đỏ đến nơi.
Tiếng xe cứu thương đi ngang qua khu nhà nghỉ đêm qua, hắn ít nhiều gì cũng nghe thấy được một chút, có thể thấy các khoa cấp cứu của những bệnh viện lớn trong thành phố đêm qua hẳn là không hề yên bình.
Từ cửa sổ nhìn ra, nhìn xuống đường phố xung quanh, thấy cây cối ngổn ngang xiêu vẹo. Có những cây đại thụ ven đường bị gió thổi ngã, đè lên nóc xe đang đậu bên đường. Cũng may là không đè trúng tài xế hay người đi đường, đội dọn dẹp xe và kéo xe qua đến thu dọn đường phố sẽ tiện tay thu dọn luôn cả những xe cộ bị đè và cây cối bị đổ.
Xe cứu thương không đến, nếu không tối qua hắn đã bò dậy đi xem một chút rồi.
Có lẽ do thói quen nghề nghiệp thôi thúc, sau khi xem xét xung quanh thấy không có vụ tai nạn nào xảy ra, hắn mới vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân buổi sáng. Kế đó, hắn định gọi điện thoại thông báo cho những đồng nghiệp cùng đi công tác xuống lầu hai của nhà nghỉ dùng bữa sáng miễn phí.
Ngày nào cũng ăn ở đây, mấy người đã thành quen, không gọi điện thoại cũng được.
Nếu không phải bị ảnh hưởng bởi bão, và cảm thấy đồ ăn sáng ở đây có chút ngán thì Tào Dũng đã muốn dẫn mọi người ra quán trà dùng bữa sáng cho ngon miệng. Đi công tác vốn là một việc khổ cực, đãi ngộ cấp dưới là điều nên làm. Có thể sẽ có người nói hắn lấy việc công làm việc tư, trong lòng hắn không phủ nhận, hắn là muốn dẫn nàng đi ăn món ngon.
Trong lúc đánh răng, bỗng nhiên hắn nghe thấy âm thanh như vọng từ phòng bên cạnh truyền tới.
Khả năng cách âm của các phòng khách trong nhà nghỉ khá tốt, chỉ khi tiếng động thực sự lớn mới có thể vọng sang phòng bên cạnh.
Vừa hay người ở phòng bên cạnh lại là người của mình, Tào Dũng súc miệng rồi đi ra ngoài điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì.
Chi phí công tác do đơn vị trả cho công ty, vì vậy mà từ trước đến nay những chi phí nào tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, không thể mỗi người một phòng. Vì lẽ đó, trừ hắn và nàng có điều kiện khách quan không cho phép ra, thì hai người khác là Phan Thế Hoa cùng với Tống Học Lâm đều bị sắp xếp ở chung một phòng khách sạn hai người.
Ai cũng biết hai người này tính khí không hợp nhau. Thiếu gia nhà giàu Tống Miêu từng nghĩ tự bỏ tiền túi để đổi phòng riêng cho ngủ ngon giấc. Nhưng sau này không hiểu tại sao lại thay đổi chủ ý.
Ý nghĩ của thiên tài quả là có chút khác người. Cuối cùng thì chứng thực hắn là đúng. Ngẫm lại nếu không phải ở cùng phòng với Phan Thế Hoa, có lẽ hắn đã ngủ đến thiên hoang địa lão mà không hề hay biết có chuyện lớn xảy ra.
Vừa rồi tiếng động kia là tiếng Phan Thế Hoa mở cửa xông ra ngoài.
“Các người đang nói cái gì vậy?” Phan Thế Hoa cầm điện thoại di động, dường như sợ tín hiệu trong phòng không tốt nên nghe không rõ, như tên lửa lao ra khỏi phòng.
Trên thực tế, tín hiệu trong phòng không hề yếu, chỉ là sau khi nghe được tin, tâm trạng của hắn như muốn nổ tung, muốn chạy ra ngoài để xác nhận xem tin tức trong điện thoại là thật hay giả.
“Sao cậu không biết chuyện gì thế, Phan Thế Hoa. Chuyện lớn đến nỗi cả nước đều biết rồi." Lâm Hạo, người gọi điện cho hắn, ngạc nhiên nói, không biết có nên mắng hắn hay không, "Cậu không phải đang ở cùng Oánh Oánh sao? Lúc nàng đang cứu người trên ti vi thì cậu đang ở đâu đấy?”
Phan Thế Hoa như con ruồi mất đầu chạy loạn trong nhà nghỉ, lao về phía thang máy, nhưng chờ không kịp nên lại quay trở lại tìm lối đi của thang bộ phòng cháy để chạy bộ xuống tầng, sau khi nghe tiếng thang máy lại vội vàng chạy về phía thang máy.
“Cậu đang ở đâu thế?” Lâm Hạo và những người khác hỏi, ở đầu dây bên kia nghe giọng có vẻ như hắn không có ở bệnh viện.
Phan Thế Hoa, vốn là một công tử tao nhã, lịch sự, chưa từng vội vàng hay nổi nóng, giờ phút này lại nóng nảy đến mức muốn nhảy cẫng lên tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận