Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2429: [2429 ] phải đề phòng (length: 3990)

Không ngờ lão bạn Tào Chiêu đứng ở đó chướng mắt khiến hắn không tiện mở miệng trực tiếp hỏi.
Đại khái là đoán được vì sao hắn xuất hiện ở đây, Tào Chiêu cứ nhìn hắn chằm chằm.
Thật muốn làm người ta vội c·h·ế·t, Lưu Hoài Vũ chỉ đành phải đi qua nói với hắn: "Ngươi nhìn chằm chằm như vậy làm gì? Muốn dùng dây thừng trói người sao?"
Bây giờ những kẻ muốn t·r·ộ·m người thì mặt dày hơn cả. Tào Chiêu trong lòng bội phục những người này, khóe miệng quái gở nhếch xuống.
Đọc được gì đó từ biểu tình của hắn, Lưu Hoài Vũ kinh ngạc: "Còn có người khác nữa sao?"
Người này nghĩ gì vậy? Ngươi đã chạy xuống đây muốn t·r·ộ·m người, lẽ nào không có ai khác cũng có chung tâm tư với ngươi sao? Chỉ có mình ngươi thông minh?
"Không t·r·ộ·m, không t·r·ộ·m." Lưu Hoài Vũ nói rõ, "Chỉ là muốn hỏi một chút thôi."
Hỏi xong rồi lại đi t·r·ộ·m người. Thần tiên ca ca sớm đã rõ như lòng bàn tay, giấu kín đôi mắt đen láy liếc nhìn hắn.
Mấy người trẻ tuổi không biết chuyện gì, thấy hai lão sư vừa nói vừa đi ra, nghĩ có lẽ Lưu lão sư xuống tìm Tào lão sư nói chuyện phiếm, liền quay về phòng khám chuẩn bị xem cho b·ệ·n·h nhân tiếp theo.
Có một nữ sinh viên tóc đuôi ngựa đeo túi xách chéo đi vào khoa cấp cứu nhi, từ trong đám người nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tạ Uyển Oánh, nhất thời kinh hỉ lộ rõ trên mặt, vừa đi vừa gọi: "Bác sĩ Tạ."
Mọi người ở khoa cấp cứu quay đầu lại, thấy nữ sinh này tướng mạo vô cùng xinh đẹp, không khỏi nghi ngờ người này là ai.
Có người gọi Tạ đồng học, Trương Đức Thắng và Triệu Triệu Vĩ cùng đám đông ngó đầu ra, nhận ra người này thì "ồ" một tiếng: "Má ơi, là cái cô hoa khôi Lý Á Hi từng gây vô số họa cho các bạn trong lớp."
Cái tinh gây họa này đến tìm Tạ đồng học làm gì.
Ngụy Thượng Tuyền cũng nhớ ra người này, mặt đầy cảnh giác, nói với Tạ đồng học: "Ngươi cẩn thận một chút."
Đoạn Tam Bảo đang nghe ké thấy cuộc trò chuyện của họ thì cảm thấy nghi ngờ.
"Không sao." Tạ Uyển Oánh nói với bạn học, trải qua lời bạn thân kể thì nàng biết người kia đã sớm thay đổi tốt hơn. Chờ Lý Á Hi đến gần, cô quan tâm b·ệ·n·h nhân mà hỏi: "Bây giờ thân thể cậu thế nào? Có thường xuyên đi b·ệ·n·h viện kiểm tra lại không?" Sau khi rời khỏi khoa ngoại gan mật tụy thì cô cũng không rõ tình hình của những b·ệ·n·h nhân trước kia nữa.
"Có." Lý Á Hi cười t·r·ả lời. Vốn dĩ đã là giáo hoa, có vẻ đẹp chim sa cá lặn, sau khi khỏe mạnh lại thì hai má đầy đặn hơn, khi cười lại càng đẹp hơn.
B·ệ·n·h nhân khỏe lại, Tạ Uyển Oánh là bác sĩ thì rất cao hứng. Bạn thân của mình trả giá mà được hồi báo thì sự hi sinh của nàng ấy không vô ích, là chuyện tốt.
"Cậu đến đây tìm người sao?" Tạ Uyển Oánh hỏi nàng.
"Tớ quên nói với cậu, bác sĩ Tạ. Tớ thi đậu nghiên cứu sinh rồi, bây giờ đang học chuyên ngành tâm lý học dưới sự hướng dẫn của thầy Lương ở Đại học Sư phạm Thủ đô. Thầy Lương cùng khoa nhi có dự án nghiên cứu hợp tác, tớ đến đây giúp thầy làm điều tra." Lý Á Hi vỗ vỗ cái ba lô đựng đầy tài liệu trên người nói.
Đừng xem thường người ta là hoa khôi, dù sao cũng không thể là học sinh kém được, trong nhà lại có quan hệ. Nếu cùng một trường mà có chuyên ngành tương đồng thì thi nghiên cứu sinh muốn chuyển chuyên ngành, thay đổi đạo sư là được. Hơn nữa tâm lý học tuy nói là ngành khá hot nhưng trên thực tế thì không có nhiều người xuất sắc tranh nhau học, bởi vì con đường đi làm của ngành này trong nước khá hẹp và không được coi trọng. Lý Á Hi chọn chuyên ngành này thật sự là vì hoài bão và ước mơ.
"Cậu đi làm việc đi, bác sĩ Tạ, khi nào cậu rảnh tớ lại tìm cậu nói chuyện." Lý Á Hi nói.
Bây giờ cô nương này trở nên biết điều hơn, không biết có phải do học tâm lý học nên thế không.
Sau khi tách ra khỏi Tạ Uyển Oánh, Lý Á Hi quay đầu thấy người mẹ đang ôm đứa bé bị bó bột ở chân vẻ mặt đau khổ, vì thế đi tới.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận