Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 460 - Hai đứa bé muốn giành chị bác sĩ



Chương 460 - Hai đứa bé muốn giành chị bác sĩ




Một đám người quay lại ngẩng đầu, nhìn thấy một bác sĩ đeo kính đang nói chuyện, nói: “Bác sĩ Vi, sao sáng nay anh lại đến sớm như vậy?”
Tạ Uyển Doanh nghe xong không biết bác sĩ Vi này là người ở khoa nào, trong phòng phẫu thuật các bác sĩ không đeo bảng tên. Chẳng qua từ giọng nói tôn kính của bác sĩ khác mà phán đoán, bác sĩ Vi khoảng bốn mươi tuổi này có lẽ là một người rất lợi hại.
“Lượng tài liệu sáng nay tương đối nhiều, cho nên cần phải đến sớm.” Bác sĩ Vi nói, đưa tay một cái, anh ấy bất cứ lúc nào cũng đeo khẩu trang quanh cổ để sẵn sàng làm việc, và đôi mắt chuyên nghiệp của anh ấy quan sát bé trai kia.
Những người khác cũng quay lại theo, tin rằng lời bác sĩ Vi là đúng. Má của cậu bé kia đỏ bừng, và đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tạ Uyển Doanh như thể mất hồn.
Ngay lập tức tất cả mọi người chỉ vào bác sĩ Uông cười không khép được miệng: “Bác sĩ Uông, anh xong rồi. Anh dỗ dành người ta nửa ngày trời nhưng thì ra người ta chê anh không đẹp. Anh mua sô cô la cũng vô dụng thôi.”
Công tâm mà nói, bác sĩ Uông không phải là không đẹp, chỉ là người thừa cân nên mặt cũng hơi tròn. Bác sĩ Uông ngẩng đầu nhìn gương mặt Tạ Uyển Doanh cười với cậu bé, gương mặt giống như một đóa hoa nở rộ, hiểu được điều đó anh ta cúi đầu nói với cậu bé: “Em ngại ngùng sao?”
Đúng là thẹn thùng rồi. Cái đầu nhỏ của cậu bé như lao thẳng vào vòng tay cậu ta, cố gắng che đi khuôn mặt nhỏ bé nhút nhát của mình.
“Ôi trời, em thật như vậy sao, có phải trước giờ chưa từng nhìn thấy chị nào xinh đẹp như thế đúng không?” Bác sĩ Uông kéo kéo cậu bé, lúc này có thể nhân cơ hội mà trêu ghẹo lại cậu bé, nói: “Không phải em chê anh sao? Tại sao lại núp vào người anh?”
Hu hu. Cậu bé mím môi hỏi chú bác sĩ: “Muốn em phải làm sao?!
“Không được khóc. Khóc rồi sẽ khiến cho chị xinh đẹp cười em. Em có muốn chị cười em không?” Bác sĩ Vi nói với đứa trẻ núp dưới ngón tay mình.
Nhận được hành động này của chú bác sĩ, ý thức được được mình vẫn chưa đủ để trở thành nam tử hán. Cậu bé không rơi nước mắt nữa. Nhưng gương mặt vẫn núp trong lòng chú không chịu ra, có lẽ ý thức được bản thân giống như ở trước mặt chị xinh đẹp không còn mặt mũi gì nữa.
“Đi thôi đi thôi, bôi thuốc tê cho em nào.” Thấy thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội, bác sĩ Uông bế đứa bé vào phòng phẫu thuật nói.
Cậu bé nằm sấp trên vai bác sĩ Uông, đôi mắt nhỏ vẫn đang lén lén lút lút nhìn vào gương mặt của chị bác sĩ xinh đẹp.
Tiểu Nhã Trí phát hiện mắt của cậu bé, bàn tay nhỏ càng nắm quần áo của chị xinh đẹp chặt hơn: Chị bác sĩ là của tớ không phải của cậu.
Mọi người xung quanh nhìn thấy ánh mắt tranh đấu của hai đứa nhỏ này, ai nấy đều quay đầu nhìn sang Tạ Uyển Doanh.
“Cô ấy là bác sĩ khoa nào ở bệnh viện chúng ta vậy?” Bác sĩ Vi đánh giá Tạ Uyển Doanh, xác định rằng hình như trước kia bản thân chưa từng gặp qua cô.
“Bác sĩ Vi, anh không biết sao? Cô ấy là thực tập sinh ở khoa ngoại tổng quát hai. Học muội của Hoàng Chí Lỗi. Họ Tạ.” Có người biết đã tiết lộ thông tin cho bác sĩ Vi.
“Ồ ồ ồ.” Bác sĩ Vi nghĩ đến gì đó, một ngón tay chỉ vào Tạ Uyển Doanh: “Em cũng là học muội của Tào Dũng đúng không?”
Đúng lúc có người bên phẫu thuật thần kinh đi đến.
Đỡ mắt kính, Hoàng Chí Lỗi lúc đi vào nghe được có người đang nhắc đến học muội của anh, đi tới hỏi một chút: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Học muội của cậu thật xinh đẹp, dẫn đến việc hai đứa trẻ vì muốn tranh giành cô ấy mà sắp đánh nhau đến nơi.”
Nghe thấy các đồng nghiệp khoa ngoại trêu chọc học muội của mình, Hoàng Chí Lỗi trợn trắng mắt trả lời họ: Thế thì có gì mà kỳ quái sao?
Học muội của mình xinh đẹp, công nhận là như vậy.
Nhìn thấy tiểu học muội dẫn theo một bé gái, Hoàng Chí Lỗi tiến lại gần. Người khiến anh tò mò. Tiểu học muội là một nhân tài, dẫn theo những bạn nhỏ có lẽ không giống với những người khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận