Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2189: [2189 ] kém chút bị hố (length: 4039)

Giống như lúc em trai nàng bị đau bụng, một đám lão sư sư huynh mới đầu không cách nào xác định tình huống nên tất cả đều rất khẩn trương.
"Chị ta nói chị ấy uống thuốc xong bây giờ bụng hết đau chút rồi." Ngô Lệ Tuyền nhắc lại lời chị ta đã nói qua trong điện thoại, có lẽ, mọi chuyện không cần mọi người phải suy nghĩ quá mức lo lắng.
Tôn Dung Phương khuyên con gái nuôi không cần xem thường loại người này: "Ngươi nghe nàng nói bậy bạ đấy, rõ ràng là muốn giấu giếm mọi chuyện đến cùng. Mấy người như nàng, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ."
Con gái và con gái nuôi không hiểu, hôn nhân đối với một số người mà nói là một khoản tài sản kếch xù, lợi ích liên quan, không thể chịu thua. Con gái nuôi giới thiệu người này gả vào nhà chồng có tiền, người phụ nữ này càng có lý do để che giấu bí mật có lợi cho bản thân.
Những người khác đang suy nghĩ về vấn đề mà Tôn Dung Phương vừa nói. Tiêu Thụ Cương lần này hỏi người là Ngô Lệ Tuyền: "Mối quan hệ lợi ích giữa ngươi và nhà bọn họ trong lòng ngươi nên có kế hoạch. Nếu như chuyện này một khi âm mưu bị lộ, nhà chồng của nàng có thể sẽ oán trách ngươi không báo trước hay không. Rốt cuộc mối quan hệ giữa ngươi và nàng có hơn mối quan hệ của ngươi với nhà nàng không? Nếu như nhà bọn họ đến lúc đó quay đầu lại chất vấn ngươi, ngươi nghĩ lý do của mình có đủ sức đứng vững không?"
Trong giới kinh doanh cũng rất chú trọng danh tiếng. Ngô Lệ Tuyền đưa tay che lên trán. Nàng bây giờ đang nghi ngờ không biết có phải chị gái mình cố ý nói với nàng về chuyện mình bị đau bụng vào buổi sáng hay không. Nếu không sao bụng đau lại không nói với người nhà mình mà lại chọn cách âm thầm nói với nàng. Cũng may nàng cẩn thận hỏi bạn nối khố và mẹ nuôi, nếu không chắc đã bị hãm hại thảm rồi.
"Mẹ nuôi, theo mẹ thì tại sao chị ấy lại nói với con chuyện đó? Nếu con không nói với người nhà của chị ấy về chuyện này, có phải cứ làm bộ như không biết thì tốt nhất không?" Ngô Lệ Tuyền lại hỏi xin kinh nghiệm xã hội của người mẹ nuôi từng trải.
Con gái nuôi làm ăn tuy giỏi nhưng lại dựa vào tấm chân thành để cảm động khách hàng. Đến lượt trong giới làm ăn mà ngươi lừa ta gạt, thì không bằng loại người biết tính toán như chị gái. Rốt cuộc còn trẻ tuổi, chưa trải qua nhiều sóng gió lớn trong xã hội.
Tôn Dung Phương lại tính toán cho con gái nuôi: "Có lẽ nàng ta nghĩ con người tốt, không hay tính toán, sẽ không nghĩ đến những chuyện này. Còn việc nàng ta nói với con, có coi con là bạn bè hay không, thì ta thấy không chắc. Vì nếu kéo con xuống nước, con sẽ khó xử."
Thượng Tư Linh táo bạo hơn khi đưa ra phán đoán: "Loại người này, có lẽ cảm thấy nếu như chuyện này bị nhà chồng của nàng ta phát giác, có thể sẽ đổ sự tức giận của nhà chồng lên người con. Người ta tức giận dù gì cũng phải tìm được đường phát tiết. Dù sao đi nữa, nếu nàng muốn c·h·ế·t k·é·o con ch·ết ch·u·n·g."
Tạ Uyển Oánh chỉ có một lời khuyên chân thành cho bạn nối khố, là xuất phát từ quan điểm của bác sĩ về ánh mắt và kỹ thuật: "Lệ Tuyền, từ giờ trở đi, đừng hoàn toàn tin tưởng lời chị ấy nói."
Một người có thể nói dối trắng trợn về bệnh tình của mình, thì không thể dám chắc ở những chuyện khác nàng ta sẽ không nói dối.
Nghe mọi người đưa ra ý kiến xong, Ngô Lệ Tuyền đang định nghĩ tiếp xem nên làm gì.
Chuông chuông chuông, điện thoại reo vang. Nhìn thấy là số điện thoại của chị gái, Ngô Lệ Tuyền bỗng thấy đau đầu nhức óc, đành bất lực phải nghe máy.
Chị gái vừa mở miệng đã vội vàng chỉ trích nàng: "Ta kể chuyện của ta với cô, là vì ta nghĩ cô là người đáng tin cậy, là bạn gái mà ta có thể tin tưởng. Nhưng tại sao cô lại tự ý đem chuyện của ta đi kể khắp nơi cho người khác khi chưa được ta cho phép? Cái người bạn làm ngành y của cô lại càng không biết điều, không tìm hiểu tình hình của ta mà đã vội vàng suy đoán lung tung bệnh tình của ta, là muốn bịa đặt ta phải không? Nàng ta là bác sĩ nữ, bác sĩ nữ đáng lẽ phải hiểu và thông cảm cho chúng ta, loại người như nàng ta thì căn bản không làm bác sĩ được, không có y đức."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận