Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 732: Mọi người đều yêu quý cô



Chương 732: Mọi người đều yêu quý cô




Chương 732: Mọi người đều yêu quý cô
“Nếu như đột nhiên cấp cứu thì sao?” Khâu Thụy Vân xen vào hỏi cô.
Trong lòng mọi người đều tỏ như gương, biết rằng mối quan hệ giữa cô và bạn học Triệu rất tốt, bằng không cô sẽ không hết lần này đến lần khác nói giúp cậu.
Nhóm nam sinh trong lớp cô, không ai làm bất cứ điều gì cho Triệu Điềm Vĩ nhiều như những gì cô đã làm.
Chứng tỏ cô là một người sống rất tình cảm, khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng.
Tất cả các bác sĩ trong phòng, sớm đã nhận ra điều này của cô.
Đối với bệnh nhân có mối quan hệ thân thiết, nếu thật sự xảy ra chuyện, liệu cô có thể giữ được sự bình tĩnh trong tuyến trực không? Nghĩ rằng Triệu Hoa Minh sợ đến mức không dám đến gặp cháu trai trong chuyến công tác chuyên môn.
Cấp cứu trên bàn phẫu thuật không giống như cấp cứu trên giường bệnh, cảnh tượng trông thấy còn giật mình hơn nữa.
Tạ Uyển Doanh hoàn toàn hiểu ý của các đàn anh, cô giải thích một cách nghiêm túc: “Phẫu thuật cấp cứu giữa đường em đã tham gia toàn bộ các quá trình nên không phải là thiếu kinh nghiệm. Em cũng sẽ xử lý mọi vấn đề trong ca phẫu thuật một cách bình tĩnh và tuân thủ quy trình với thái độ chuyên nghiệp ạ.”
“Em có biết làm thế nào để làm cấp cứu không?”
“Em biết, em đã nghĩ về nó trong đầu nhiều lần. Các trình trạng bất ngờ có thể xảy ra nhất đối với bệnh nhân trong quá trình phẫu thuật chắc chắn là chảy máu liên tục ở gan, rò rỉ mật, nhiễm trùng khoang bụng và thay đổi phải phẫu thuật mở. Tụt huyết áp, sốc, v.v ... không thể loại trừ trường hợp ngừng tim.”
“Em nói em bình tĩnh, vậy tại sao em lại đứng lên nói chuyện chứ?” Cung Tường Bân chỉ ra rằng cách cô đứng lên nói chuyện hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường ngày của cô, vậy làm sao mọi người có thể tin rằng cô đang bình tĩnh.
“Em nghĩ nếu em ngồi và nói chuyện, các đàn anh có thể nhầm rằng em không có quyết tâm để làm việc này ạ.” Tạ Uyển Doanh mạnh mẽ nói thêm.
Mạch suy nghĩ của người này khác với những người khác sao? Đứng lên nói chuyện để thể hiện rằng bản thân bình tĩnh hơn. Một đám đàn anh không còn từ gì để nói.
Phụt.
Ai đang cười thế?
Vài người quay mặt lại, không ngạc nhiên khi thấy Tống Học Lâm đang thầm cười.
Ngày thường, cậu ta luôn không có bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt, nhưng cậu ta luôn mỉm cười khi nghe những lời cô nói. Các đàn anh tròn mắt nhìn: chuyện lạ trước nay chưa từng có.
“Tiểu Tống.” Hạ Cửu Lượng gọi đàn em của mình, vào lúc căng thẳng này, đừng có đùa.
Nhận được câu này của đàn anh, Tống Học Lâm cong khóe môi nói: “Em cho rằng cô ấy có thể vào phòng phẫu thuật mà không có bất kỳ vấn đề gì hết. Nếu như cảm xúc của cô ấy thực sự ảnh hưởng đến người khác, có thể yêu cầu cô ấy rời khỏi phòng phẫu thuật ngay lúc đó. Tất nhiên, em không cho rằng cảm xúc của cô ấy bị ảnh hưởng trong quá trình phẫu thuật đâu ạ.”
Nghe cậu ta nói câu cuối cùng, các đàn anh gần như nổ tung tập thể: Cậu bác sĩ mới này có ý gì chứ!? Cứ như thể nhóm đàn anh có kinh nghiệm đầy mình như họ không làm chủ được vậy.
“Em ấy làm sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta chứ.” Khâu Thụy Vân vỗ bàn, tức giận nói: “Ngay cả khi ông Triệu ở trong phòng phẫu thuật, chúng ta muốn như thế nào thì chính là như thế đó thôi”.
Vấn đề không phải sợ cô ảnh hưởng đến các thành viên trong đội ngũ phẫu thuật, vậy còn có vấn đề gì khác khiến cho mọi người không muốn cô vào phòng phẫu thuật chứ?
“Dù sao cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy người chết trên bàn phẫu thuật, chi bằng để cho cô ấy nhìn thấy một lần để không còn cảm thấy sợ hãi nữa.” Tống Học Lâm đút hai tay vào túi lớn của áo blouse, trên khuôn mặt tuấn tú lần nữa trở lại với vẻ biểu cảm xa cách.
Một lời nói ra như sấm chớp.
Những người đang ngồi đó không muốn cho cô vào chỉ vì không nỡ để cô sợ hãi và bị trách phạt.
Hạ Cửu Lượng cau mày, nghĩ rằng người đến từ Bắc Đô này không phải người của Hiệp hội Y khoa Quốc gia nên không có thiện cảm với đàn em của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, vì thế mới có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.





Bạn cần đăng nhập để bình luận