Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2494: [2494 ] hời hợt (length: 3916)

"Đau không?" Tào Dũng sờ trán nàng hỏi.
Vừa nhìn biểu tình nàng không hề thay đổi, chắc là không đau.
Đứa em trai này đau lòng con gái, lại dám nghi ngờ kỹ thuật của nhị ca hắn. Tào Chiêu cởi găng tay, ném vào thùng rác y tế, có chút bực mình.
Sao có thể đau khi được thần tiên ca ca ra tay. Cả quá trình nàng chỉ cảm thấy như bị muỗi đốt một chút. Coi như là đích thân trải nghiệm kỹ thuật của đại lão, ý thức được sự khác biệt. Nếu là nàng, muốn làm được nhanh chóng rút chất lỏng chính xác mà không cần gây tê như vậy, đoán chừng cần phải luyện tay nhiều hơn chút nữa.
Đám người xung quanh lại len lén nhìn nhan sắc tiên mỹ của Tào nhị ca này, trong lòng thầm so đo chính là động tác kỹ thuật như thần tiên của đối phương. Vừa rồi động tác đâm vào rút ra kia thật nhẹ nhàng, giống như hời hợt mà khiến người kinh diễm.
Khó tin nổi, người này lại đi làm bác sĩ nhi khoa. Có kỹ thuật này, làm bên ngoại khoa nào chẳng tốt, đi làm nhi khoa chẳng phải quá uổng sao.
Trương Hoa Diệu sờ cằm.
Phía sau hắn, một đám bác sĩ khoa quốc trắc mắt nhắm mắt mở.
Vi Thiên Lãng đỡ mắt kính.
Chu Hội Thương nhún vai: Đây chẳng phải chuyện bình thường thôi sao? Dù gì cũng là người Tào gia.
Vừa dứt lời, người Tào gia lại đến.
Địch Vận Thăng chạy đến giống hệt những người Tào gia khác, tay cầm ví da, khí chất ngời ngời, phong thái nhẹ nhàng mỹ thúc. Mọi người quen thuộc địa vị của ông, rối rít nhường đường cho vị đại đại lão này.
"Chào anh, Địch chủ nhiệm."
"Chào anh, Trương chủ nhiệm."
Hai vị lãnh đạo đối mặt chào hỏi.
Xung quanh một đám người nín thở chờ lãnh đạo phát biểu.
Làm gì có thời gian hàn huyên, Địch Vận Thăng vội vàng xem xét tình hình người bị thương trước, đến gần giường cúi người xuống tự mình hỏi bệnh nhân: "Cháu thấy thế nào?"
Không ngờ tới tiểu thúc Địch lại tới, Tạ Uyển Oánh trong đầu nghĩ ngay đến Tiểu Ngọc, bèn hỏi: "Lúc nãy có một đứa bé hình như được xe cứu thương đưa tới khoa cấp cứu Phương Trạch, tên là Tiểu Ngọc."
Xem ra là không sao, sẽ hỏi thăm bệnh nhân khác. Địch Vận Thăng vỗ vai cô nói: "Chuyện này cháu đừng bận tâm, cứ dưỡng thương cho tốt." Nói xong, lại quan sát Đào Trí Kiệt giúp cô băng bó vết thương. Cuối cùng, ánh mắt quan tâm nhìn cháu trai.
Tào Dũng khẳng định rằng chỉ khi nhị ca và tiểu thúc đến mới không nói nhiều.
"Để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt đi." Thấy không có chuyện gì, Trương Hoa Diệu giúp bác sĩ chủ trị đuổi người. Theo đó, điện thoại trong túi quần áo của hắn chợt vang, cầm lên nghe điện thoại của mẹ già gọi đến hỏi thăm tình hình "tân sủng", không hề bất ngờ, hắn nói: "Mẹ, con đã đến xem rồi, mẹ sợ cái gì, làm xong hết rồi. - Cái gì, hỏi thăm á? Không cần hỏi, không có việc gì thì hỏi cái gì. Con về nhà."
Đầu bên kia điện thoại, Lỗ lão sư khẳng định là bị đứa con không đếm xỉa tới lời nói kia làm đau tim, nhấn mạnh: "Tai nạn xe đó, dù sao cũng là tai nạn xe. Đã kiểm tra toàn thân chưa?"
Cầm điện thoại, Trương Hoa Diệu dừng bước, quay đầu hỏi bác sĩ chủ trị: "Đã quét toàn thân chưa?"
Vị đại lão này, cảm giác chỉ nghe lời mẹ mà thôi.
Đào Trí Kiệt mặt không chút cảm xúc.
Trương Hoa Diệu nói với mẹ già: "Nếu mẹ không phê bình học sinh họ Đào kia đi, hắn không trả lời con."
Lỗ lão sư ở trong nhà tìm chổi lông gà chuẩn bị "hầu hạ" đứa con nghịch ngợm phá phách này: "Con cứ đợi đấy!"
Trương Thiên An thấy thế, vội vàng giúp ba kéo cơn giận của bà nội.
Mọi người chợt hiểu ra, đôi song sinh cháu trai này vậy mà sau hết mùa xuân cũng không về, dường như là một mực ở lại trong nước bồi bà nội.
Cùng với tiếng cằn nhằn của Trương đại lão và mẹ già, những người khác đồng loạt đi ra khỏi phòng bệnh. Lúc đi, gần như ai nấy đều dặn dò Tạ đồng học phải hảo hảo làm bệnh nhân.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận