Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3729: [3729 ] cá cùng chân gấu (length: 3886)

Cảnh muội không phải thế, hai người khác có thể nhìn ra, Cảnh muội thuần túy là không cần cân nhắc, nghĩ quỳ liền quỳ, tình nguyện khoanh tay chịu trói. Nguyên nhân đại khái chỉ có một cái, là Cảnh muội tính tình thoải mái, chữ 'Cảnh' mưu sinh, không thích nghĩ quá nhiều.
Nói chuyện xong với hai người kia, Từ Ngải Lâm lập tức gọi điện thoại cho biểu tỷ để thành thật nói hết.
Tạ Uyển Oánh nhận được điện thoại của biểu muội.
Bên cạnh nàng, Tào Dũng đẩy cửa xuống xe đi mua nước.
"Biểu tỷ." Từ Ngải Lâm thành thật khai báo, "Ngươi nói xem, ta không thắng nổi bọn họ, ta trực tiếp đầu hàng bọn họ."
Tạ Uyển Oánh: Haizz, đúng như nàng dự đoán.
"Tỷ, ngươi nói bọn họ là người tốt, không sợ." Từ Ngải Lâm thẳng thắn nói, "Ngươi ngại nói, ta cùng bọn họ nói. Thật ra cũng không có gì to tát."
Tạ Uyển Oánh mỉm cười.
"Tỷ phu tương lai rất tốt, những người bên cạnh ngươi đều rất tốt. Ngày mai ta trở về, sẽ gọi điện thoại nói với mẹ và dì cả các nàng, nói là chị ở bên này quá tốt, không cần lo lắng cho chị."
Cầm hai ly nước đi về xe, thấy nàng nở nụ cười, Tào Dũng nhẹ nhàng thở phào, đưa ly nước cho nàng.
"Thật cảm ơn sư huynh." Nhận lấy nước, Tạ Uyển Oánh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của sư huynh.
Tào Dũng không muốn ép nàng phải nói, nên bảo: "Uống chút nước."
Nói về Tạ Uyển Oánh đôi khi đặc biệt hâm mộ biểu muội có kiểu tính cách trong lòng có chuyện là nói thẳng, rất sảng khoái, còn nàng thì không làm được.
"Sư huynh, cá và chân gấu không thể có cả hai, nếu cả hai đều đặt ở trước mặt sư huynh, sư huynh sẽ chọn cái nào?"
"Cá và chân gấu là sao?" Tào Dũng nghe nàng hỏi liền bật cười, dường như hiểu ra điều nàng đang nghĩ, lại giúp nàng mở nắp ly cà phê cho nguội bớt, chậm rãi nói, "Vấn đề này ta hiểu thế này. Cá và chân gấu đều là đồ tốt, chọn cái nào cũng tốt cả, cho nên chọn cái nào cũng không cần thương tiếc hối hận. Nếu trước kia chọn cá rồi, bây giờ có thể thử lại chân gấu. Trước kia chọn chân gấu rồi, thì giờ có thể thử cá."
Nhớ lại từ cái ngày đầu tiên ở bệnh viện khi cùng sư huynh kiểm tra phòng, nhìn dáng vẻ công tác của sư huynh, sư huynh rất giỏi trong việc làm công tác tâm lý người khác, như ánh mặt trời quang đãng, sư huynh giảng dạy đều đi vào lòng người. Tạ Uyển Oánh cúi mặt, không nhịn được mà nhẹ nhàng tựa đầu vào vai người bên cạnh.
Đúng như sư huynh nói, dù là kiếp trước ở lại quê nhà bầu bạn bên cạnh người nhà hay là bây giờ ở lại thủ đô để có sự nghiệp phát triển tốt hơn, thì cả hai đều là chuyện tốt, không cần vì lựa chọn nào mà hối hận. Đã sống lại rồi, ông trời cho một con đường khác để đi, đến bây giờ, nàng hoàn toàn có thể dũng cảm thử đi tiếp. Tin rằng người nhà có thể hiểu. Dù sao bên này, nàng cũng luôn sẵn sàng chuẩn bị để khi nào người nhà muốn đến thì có thể qua.
Nghĩ về phía trước, nàng hẳn nên dùng ưu thế trùng sinh này tốt hơn nữa, dùng sức lực non nớt của mình để thúc đẩy sự phát triển kỹ thuật y tế của nước nhà, hoàn thành mộng ước của mình.
Vào khoảnh khắc nàng tựa đầu vào, Tào Dũng chợt động lòng, hai mắt nhìn xuống dung nhan của nàng.
Chẳng bao lâu, Tạ Uyển Oánh cảm nhận được má mình bị nhẹ nhàng chạm vào, da mặt cô nóng lên ngay.
Sư huynh cũng có lúc vụng trộm thân mật như vậy đó.
Sáng ngày thứ hai, vừa định gọi điện thoại hỏi biểu muội khi nào về thì nhận được điện thoại bất ngờ của bác sĩ Tống gọi tới.
"Cô muốn số điện thoại của Lâm Lâm sao?" Tạ Uyển Oánh nghi vấn, biểu muội đã làm gì bác sĩ Tống mà khiến anh ta phải hỏi xin số điện thoại thế.
"Tối hôm qua cô ấy làm rơi đồ ở trên xe." Tống Học Lâm nói.
Biểu muội này đúng là đãng trí thật. Tạ Uyển Oánh bảo: "Tôi sẽ nói với cô ấy, bảo cô ấy qua lấy. Nếu không thì như này, tôi qua lấy, rồi mang cho cô ấy."
"Không cần cảm ơn bác sĩ cô chạy tới chạy lui. Tôi tiện đường lái xe đưa cho cô ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận