Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3384: [3384 ] đối chính mình phụ trách (length: 3832)

"Cùng học một trường, là duyên phận, phải biết quý trọng." Hoàng Chí Lỗi thở dài một hơi.
Tạ Uyển Oánh tin chắc, bao gồm nàng ở bên trong, cả đám người đều có thể nghe thấy, gần đây tâm tình của Hoàng sư huynh có chút kỳ lạ.
Từ khi nàng và các bạn học đến khoa ngoại thần kinh thực tập, sự thay đổi của Hoàng sư huynh đã lọt vào mắt mọi người. Tào sư huynh nói là đầu óc Hoàng sư huynh bắt đầu chịu động não, nhưng đầu óc Hoàng sư huynh động lên sau dường như không ngừng học hỏi các vấn đề chuyên môn.
Lại nhớ tới vừa tiếp xúc qua bệnh án của Tằng thái thái. Đại não có sự liên động, khi có vấn đề, đôi lúc không thể chỉ là vấn đề ở một phương diện đơn thuần.
Mở chiếc cặp sách màu nâu kiểu văn nghệ của mình ra, Tống Học Lâm đi ngang qua liền móc ra gói bánh hạnh nhân, gõ nhẹ vào gáy của tiền bối ngốc nghếch.
Quay đầu lại nhận đặc sản quê nhà, Hoàng Chí Lỗi lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi lẩm bẩm: "Ngươi con mèo lười này vậy mà lại mua đồ ngọt cho ta."
Ấy vậy mà Tào sư huynh và tiểu sư muội Phan sư đệ đều không mua đồ ăn cho hắn, chỉ có Tống Miêu mua cho hắn, quả là thương hắn hết mực.
Tại chỗ, Tào Dũng cùng Tạ sư muội, Phan sư đệ đồng loạt đổ mồ hôi.
"Có, có." Tạ Uyển Oánh vội vàng mở chiếc cặp mang về, đem đồ ăn ngon mang từ quê hương trong chuyến công tác về bày hết lên bàn cho tất cả các bạn học và thầy cô cùng nhau thưởng thức.
Hoàng Chí Lỗi vui vẻ nói: "Tiểu sư muội tuyệt đối sẽ không quên ta, ta là người đầu tiên kèm cặp tiểu sư muội lúc thực tập."
Nhớ lại thì Hoàng sư huynh đúng là người thầy lâm sàng đầu tiên của mình. Tạ Uyển Oánh đối mặt với Hoàng sư huynh lại gọi một tiếng: "Dạ, Hoàng lão sư."
Tào Dũng híp mắt: Sư đệ này là thế nào? Bình thường còn có chút tính trẻ con, bây giờ đột nhiên triệu chứng tăng thêm rồi sao?
Sau khi bận rộn ở bên ngoài xong, Cảnh đồng học và Ngụy đồng học trước sau bước vào văn phòng, thấy các bạn đã về thì rất vui, nhưng ngay sau đó khi đối mặt nhau thì lại tỏ vẻ khó chịu.
Phan Thế Hoa chỉ đành làm người hòa giải nói với hai người bọn họ: "Các ngươi ồn ào quá, không phải chỉ gây bất tiện cho người khác thôi sao?"
Đừng quên bọn họ lớp có một đối thủ chung đang ở đây.
Ngụy đồng học không để ý được những thứ khác, kéo Phan Thế Hoa đồng học ra kể khổ: "Cậu nói xem hắn nói tớ như vậy có quá đáng không?"
"Cậu tìm Vân Vân làm gì?" Tạ Uyển Oánh tiện thể coi như sư tỷ quan tâm tình hình của sư muội.
"Học tập." Ngụy đồng học dùng giọng điệu thành thật nói.
Cảnh Vĩnh Triết lập tức nổi giận: "Không phải cậu tìm nàng để đi dạo công viên sao?"
Nay thủ đô đang vào cuối thu, thời tiết mát mẻ, là thời điểm thích hợp để du ngoạn ngoài trời.
Sư đệ sư muội nhân cơ hội hẹn hò đi chơi. Tào Dũng nghĩ, có phải mình cũng nên hẹn nàng ra ngoài tận hưởng ánh nắng hay không.
Thế là lát sau, cả đám người phát hiện, Tào sư huynh này đang ngơ ngác như người mất hồn.
Phan Thế Hoa ghé vào tai Cảnh đồng học nói thầm: "Cậu không phải là gia trưởng của bọn họ, đừng can thiệp."
Đúng vậy, chẳng quen biết gì nhau, hà cớ gì hắn phải quản chuyện yêu đương của hai người này, dù là hắn nhìn không quen cái kiểu thái độ chơi bời tình cảm của những người này. Cảnh đồng học dù sao cũng là người quá đứng đắn, tư duy luôn đi theo hướng chính thống nên dễ dàng không quen.
Yêu đương, được hay mất, mỗi người trưởng thành phải tự mình chịu trách nhiệm.
Buổi tối, Lý Hiểu Băng sư tỷ gọi điện mời nàng đi ăn cơm. Sau đó cùng với Tào sư huynh đến kí túc xá của trường Tào sư huynh. Chu sư huynh và Lý sư tỷ, Tiểu Lượng Lượng vẫn đang ở nhờ đây, chưa chuyển đi.
Đến nhà người ta ăn cơm dù sao cũng phải mang chút gì đó, nên tạt vào con hẻm phía sau bệnh viện chuẩn bị mua chút kẹo trái cây rồi lên lầu. Lúc đi ngang qua quán xào của A Vượng, chợt gặp Chu lão bản vừa ra cửa.
"Thụ Nhân." Tào Dũng gọi một tiếng.
Tên đầy đủ của Chu lão bản ai cũng biết, gọi là Chu Thụ Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận