Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2292: [2292 ] nhan trị giá vấn đề (length: 3922)

(Tào Chiêu: Cười ~ quả nhiên là như vậy, cái đồ một cây gân này, hắn không nói nàng tuyệt đối sẽ không nói lung tung.) Bước vào khu cấp cứu.
Bệnh viện khu cấp cứu đều như chiến trường rực lửa.
Ngoài Tạ đồng học từng đến đây ra, mấy bạn học còn lại cùng Đới Nam Huy đều bị cảnh tượng phòng cấp cứu khoa nhi ồn ào như tiếng đại bác làm cho kinh sợ.
“Oánh Oánh, tối qua ngươi từng đến đây à?” Ngụy Thượng Tuyền nhớ lời phụ đạo viên nói, âm thầm hỏi nàng.
Trương Đức Thắng vội vàng hỏi theo: “Oánh Oánh, tối qua ngươi từng đến, có nghe được người dẫn dắt bọn ta là ai không?”
Theo lý mà nói, kế hoạch thực tập sắp xếp xong xuôi, thể nào cũng hé lộ chút tin tức nội bộ ra ngoài.
Trong giọng các bạn học lộ ra sự thấp thỏm lo âu. Tạ Uyển Oánh nói: “Thầy cô đều tốt cả.”
Trương Đức Thắng muốn rũ đầu xuống đầu hàng: Tạ đồng học, ngươi đừng có một cây gân vậy nữa, mau làm bọn ta gấp chết rồi.
"Thầy giáo trông như thế nào?" Phan Thế Hoa hỏi.
Có vẻ như Phan đồng học rất để ý đến giá trị nhan sắc của thầy giáo. Cân nhắc đến việc Phan đồng học có giá trị nhan sắc cao. Nếu như người kia là thầy, Tạ Uyển Oánh đáp: "Thầy đó lớn lên đẹp."
Phan đồng học trâu bò, không hổ là người hiểu rõ nhất tâm lý Tạ đồng học, mắt thấy Holmes Phan đã thành công moi được tin tức trong miệng Tạ đồng học. Mọi người nhìn vẻ mặt Phan đồng học. Phan Thế Hoa lấy được tin tức quan trọng từ biểu tình vi diệu của nàng, hít vèo vèo hai ngụm khí.
Ba bạn học còn lại quay lại vây quanh hắn hỏi: "Ngươi nói đi, Thế Hoa. Oánh Oánh không nói thì ngươi nói."
Dựa vào cái gì Tạ đồng học không nói thì hắn có thể nói. Tạ đồng học không nói đều có nguyên nhân, hắn nói chẳng khác nào tự tìm đường chết. Bị mấy người túm kéo quần áo, Phan Thế Hoa cố gắng giữ vững trận địa: "Oánh Oánh nói không sai, thầy này đẹp trai hơn ta. Dù sao thì các ngươi cũng sắp gặp được thầy ấy rồi."
Tạ Uyển Oánh liền bổ sung thêm một câu trong veo: "Ta không biết."
Thần tiên ca ca không nói với nàng, là nàng đoán thôi.
Khụ khụ. Nhậm Sùng Đạt hắng giọng hai tiếng cho đám người đi theo phía sau an tĩnh lại.
Phía trước đã tới địa điểm cần đến. Chủ nhiệm Lý giơ tay gõ cửa phòng làm việc, kêu: “Chủ nhiệm Tào, ông ở trong đó không?”
“Có. Chủ nhiệm Lý.” Có người ở trong cửa trả lời, ra mở cửa cho bọn họ.
Mấy bạn học ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hướng dẫn treo trên cửa phòng làm việc: Văn phòng Khoa trưởng Khoa cấp cứu.
Thầy hướng dẫn bọn họ chẳng lẽ là khoa trưởng khoa cấp cứu? Triệu Triệu Vĩ, Trương Đức Thắng mấy người kinh ngạc mở to mắt.
Phan Thế Hoa cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nhớ lúc trước gặp người kia ở chỗ Tạ đồng học, người nọ không nói mình là lãnh đạo.
Mấy người quay đầu nhìn Tạ đồng học.
Trong lòng Tạ Uyển Oánh nghĩ: Ai, đúng là thần tiên ca ca mà.
Mấy bạn học chưa kịp hỏi nàng thì có một nam y sinh trẻ tuổi xuất hiện sau khi cửa mở ra. Mặc áo blu trắng, cao tầm mét bảy tư, nho nhã lịch sự, không đeo mắt kính, dáng người không mập không ốm, lộ vẻ rất sạch sẽ lưu loát.
"Vị này là bác sĩ Trình Dục Thần, là bác sĩ chủ trị khoa Ngoại tim mạch hai của bệnh viện chúng ta." Chủ nhiệm Lý giới thiệu nhân vật mới với mọi người.
Bác sĩ Trình Dục Thần nhìn sơ qua bọn họ mấy người, có vẻ như đã từng nghe ai đó nhắc qua về bọn họ, liền trực tiếp nhường đường cho bọn họ.
Chủ nhiệm Lý vẫn không chịu buông tha lại giới thiệu thêm với đám khách mới: “Bác sĩ Trình là kiện tướng chạy ngắn nổi danh trong bệnh viện chúng ta, thường xuyên đoạt giải nhất chạy 100m. Chủ nhiệm Tào của chúng ta cũng thế, quán quân chạy tiếp sức 4x100m, người chạy cuối cùng luôn là ông ấy.”
Chủ nhiệm Tào?
Người vừa bước vào nhìn qua, trước tiên không nhìn thấy người đâu. Chủ yếu là phía trước có một đám người trẻ tuổi vây lại, có thể phần lớn là sinh viên y của trường, bao vây nhân vật chính không lọt khe hở nào.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận