Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 926: Trở lại tổng bộ



Chương 926: Trở lại tổng bộ




Chương 926: Trở lại tổng bộ
Những người trong phòng họp nhìn thấy anh đến rồi đột ngột rời đi, ngoại trừ những người biết về Chu Hội Thương, tất cả đều có chút nghi ngờ.
Sau khi mọi người ăn xong liền trở về phòng ban của mình để báo cáo an toàn.
Tạ Uyển Doanh quay lại ca phẫu thuật gan mật cùng đàn anh thì gặp phải Tống Học Lâm mặc áo khoác màu trắng ở hành lang.
“Cậu về rồi à?” Khưu Thuỵ Vân giơ tay chào đàn em cấp dưới.
“Đúng vậy, em vừa mới trở về.” Tống Học Lâm quay đầu trả lời, ngay sau đó, đôi mắt mèo của cậu ta phát hiện ra Tạ Uyển Doanh đang có những hành động kỳ lạ núp sau những người khác, “Bác sĩ Tạ, cậu?”
Tạ Uyển Doanh đưa tay lên che mặt, vì cô sợ không cẩn thận sẽ doạ đến các bệnh nhân làm cho họ sợ hãi. Tuy nhiên, hành động của cô không thể che được đôi mắt thiên tài của bác sĩ Tống được.
“Đừng nhìn cô ấy.” Khưu Thuỵ Vân giữ chặt Tống Học Lâm rồi thì thầm, “Đừng nhìn con gái quá khắt khe vào lúc này, thật là thô lỗ.”
Lời nói của đàn anh khiến cậu ta nghi ngờ, đôi mắt lặng lẽ của lấp lánh, Tống Học Lâm nói, "Tôi tò mò không biết ai lại có khả năng vẽ khuôn mặt của cô ấy thành một bức tranh như vậy.”
Khưu Thuỵ Vân cười cười, vỗ tay lên vai đàn em: "Ý cậu là có thể so sánh với Van Gogh đúng không?"
( Khương Minh Châu : Chà, cô ấy có phải là người tò mò không nhỉ?)
Tạ Uyển Doanh vì lợi ích của đàn chị, tốt hơn là nên im lặng.
Tống Học Lâm đứng tại chỗ, hiển nhiên là đang đợi Tạ Uyển Doanh đi lên.
“Có chuyện gì không, bác sĩ Tống?” Tạ Uyển Doanh lại gần và hỏi.
" Trên đường đi, tôi đã thảo luận với thầy Đào. Khi nào có thời gian, chúng tôi có thể giới thiệu những bệnh nhân sẽ thực hiện phẫu thuật trình diễn." Tống Học Lâm thì thầm với cô.
Bác sĩ Tống thực sự là một người tốt. Nghe cậu nói vậy, đôi mắt Tạ Uyển Doanh hiện lên một tia xúc động.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, Tống Học Lâm cảm thấy có chút xấu hổ, hai tay ở trong áo khoác trắng nắm chặt lại, lộ ra một chút kiềm chế.
“Vào đi nhanh lên.” Khưu Thuỵ Vân ở phía trước mở cửa ra, quay lại và gọi hai người đang tụt lại phía sau kia, sợ rằng hai người bọn họ mới đến sẽ hợp lực làm riêng một lần nữa.
Vài người nhanh chóng bước vào văn phòng của Đào Trí Kiệt
Vừa mới trở lại, Đào Trí Kiệt đang bận phân loại đồ dùng văn phòng, tự hỏi bản thân xem khi anh ta đi vắng trong khoa có việc gì không : "Thế nào, sau khi tôi rời đi, bệnh nhân có vấn đề gì không?"
“Không có.” Cung Tường Bân lắc đầu, hai ngày qua hắn đều trực ở tổng bộ.
“Thật sao?” Đào Trí Kiệt không yên tâm hỏi lại, vừa ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh, đột nhiên, cả người anh ta chấn động, dường như choáng váng
Giờ nghĩ lại, sau khi nhìn thấy sắc mặt của cô, người bình tĩnh nhất chính là bác sĩ Tống. Đôi mắt thiên tài của người ta thật sự rất lợi hại, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cô vừa bôi lọ thuốc tím.
“Chà!” Cung Tường Bân hét lên với cô khi hắn quay đầu lại, người phụ nữ xinh đẹp này giờ đã biến thành một trinh nữ.
“Ai đã cho cô ấy bôi thuốc tím?” Hạ Cửu Lượng nhìn cô chằm chằm rồi hỏi Khưu Thuỵ Vân
Khưu Thuỵ Vân vội xua tay minh oan cho mình : " Không phải tôi, làm sao tôi có thể bôi thuốc tím lên mặt cô ấy được chứ, là Khương Minh Châu làm.”
“Tương lai nhất định phải trốn khỏi Khương Minh Châu mới được.” Một đám người thì thầm to nhỏ với nhau.
Sau khi xác định rằng khuôn mặt của cô sẽ không bị biến dạng, Đào Trí Kiệt thấy nhẹ nhõm hẳn, trong mắt có chút bất lực và xót xa, nhìn cô và hỏi: "Em bị sốt à?"
"Không có." Tạ Uyển Doanh lắc đầu.
"Uống thuốc đi. Chắc là sắp bị sốt rồi." Đào Trí Kiệt lo lắng cho cô, mở ngăn kéo lấy tờ đơn thuốc ra, lấy bút viết đơn thuốc cho rồi dặn dò : "Hai ngày nay hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận