Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1561: Cần dũng khí



Chương 1561: Cần dũng khí




Chương 1561: Cần dũng khí
Bác sĩ Dương phát hiện Tạ Uyển Doanh ngồi trên ghế ăn cơm vừa lật xem bệnh án, trong lòng nghĩ đến có thể là đồng nghiệp mới tới hơn nữa còn là bác sĩ nữ, vô cùng phấn khởi đi tới hỏi thăm hai câu: “Cô cũng đến học hỏi cùng giáo sư Thân đấy sao?”
Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu, trả lời thành thật: “Không phải.”
Nghe thấy cô nói không phải, bác sĩ Dương lộ rõ vẻ thất vọng trên khuôn mặt, giọng điệu hơi hậm hực chỉ còn nét miễn cưỡng vui vẻ: “Không phải sao…”
Tạ Uyển Doanh đại khái đoán được tại sao đối phương lại uể oải, là vì cảm giác cô đơn.
So với cô ấy thì Tạ Uyển Doanh muốn trở thành một bác sĩ ngoại khoa, nữ bác sĩ trẻ tuổi lúc này không kết hôn sinh con lại muốn làm bác sĩ khoa tim mạch càng cần dũng khí lớn. Trước đó đã nói, đàn anh Vu và đàn anh Cận vì để bảo vệ cô mà tận dụng hết khả năng không cho cô tiến vào tham gia phẫu thuật nhiễm phóng xạ. Trong những năm gần đây, nữ bác sĩ trẻ tuổi phải đối mặt với vấn đề thực tế hơn các bác sĩ nam, đó là kết hôn rồi mang thai.
Làm bác sĩ không có nghĩa hi sinh bản thân không kết hôn không sinh con. Cho nên, dù có phấn đấu quên mình trong lúc còn đi học, các nữ bác sĩ cũng cần lập kế hoạch kết hôn vì gần 30 tuổi mới tốt nghiệp tiến sĩ và đi làm chính thức. Mang thai, sinh con, sau khi sinh đứa con ra cần mẹ cho con bú. Vì suy nghĩ cho con cái, nữ bác sĩ là mẹ không thể tiến vào phòng nhiễm phóng xạ tham gia phẫu thuật ít nhất vài năm.
Bất luận thao tác y học nào đều giống như tình cảnh người mới thi lấy bằng lái xe, nếu không ra ngồi lên xe, không trải nghiệm nhiều trên giường bệnh, tương đồng với học hành vô ích. Trước những băn khoăn trăn trở đó, không ít nữ bác sĩ chỉ có thể lựa chọn việc tiếp tục học, có thể đợi sau khi kết hôn sinh con xong sẽ được bệnh viện cử đi học tiếp. Việc học bây giờ có thể giống như một hình thức, không cần quá coi trọng. Chỉ là nói như vậy, nhất định kém hơn nhiều so với nam bác sĩ. Bác sĩ nam căn bản không cần cân nhắc tới vấn đề vài năm sau khi sinh con kia.
Như cô bác sĩ Dương này ban đêm nghe nói có phẫu thuật cấp cứu có cơ hội luyện tập, bất chấp tất cả chạy bình bịch tới, thuộc loại người bất đồng quan điểm với những người khác. Đoán chừng cô ấy cũng giống Tạ Uyển Doanh vì tính cách không chịu thua.
Tuy nghe thấy Tạ Uyển Doanh phủ nhận chính mình, bác sĩ Dương kéo ghế ra ngồi xuống, ý đồ trò chuyện mấy câu với cô. Cô đơn lạnh lẽo quá, hiện trường lại không có mấy nữ bác sĩ ở đó.
Nữ bác sĩ khoa tim mạch Quốc Trắc là có, buổi tối cơ bản nghỉ làm. Ban ngày có nhiều nữ sinh viên y, buổi tối lại chưa có ai như cô ấy không sợ phóng xạ tình nguyện chạy tới. Rốt cuộc biết rõ càng nhiều người biết thì càng lo ngại trong lòng. Ngoài ra, các khoa có xu hướng bảo vệ nữ giới, cố hết sức sống không cần nịnh nọt còn việc để cho bác sĩ nam đảm nhận trước. Duy nhất chỉ có kỹ thuật y học này không phân biệt nam nữ. Được bảo vệ đương nhiên được hưởng quyền lợi không học, đồng thời có nghĩa là buông bỏ cơ hội cạnh tranh với người đứng cùng sân khấu. Muốn làm bác sĩ giỏi cần rèn luyện kỹ thuật, thăng chức đều dựa vào kỹ thuật.
“Cô là sinh viên trường đại học nào, là sinh viên nghiên cứu khoa học trong khu vực quản lý khoa tim mạch sao?” Nhìn bề ngoài của Tạ Uyển Doanh, bác sĩ Dương đoán cô nhỏ tuổi hơn mình, khả năng chỉ là sinh viên khoa nội mới tới xem môi trường.
“Tôi là sinh viên khoa ngoại của Quốc Hiệp.”
“Sinh viên khoa ngoại buổi tối chạy tới tham gia phòng…” Bác sĩ Dương nói được một nửa, ý thức được bệnh án cô cầm trong tay rất bất thường, nhất thời đã hiểu ra điều gì, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình, không hỏi lại gì nữa.
“Bác sĩ Dương.” Một bác sĩ nam đi ngang qua hành lang đứng trước cửa văn phòng hô lớn: “Bệnh nhân muốn làm đã tới, cô tới đây chuẩn bị đi.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận